Trong lúc tiến tới, tơ lụa lắc lư, đôi chân thon dài nhịp nhàng uyển chuyển.
Khóe mắt Hứa Nguyên thoáng nhìn thấy, ngón tay đang lật xem công văn hơi run lên một chút, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng đã không kịp.
Bởi vì Lâu Cơ đã tới gần hắn, đặt mông ngồi ngay lên trên tay vịn của ghế, hương thơm tràn ngập, sợi tóc rủ xuống, giọng nói vang lên mang theo chút u oán giận hờn: “Trường Thiên, ngươi nói vậy khiến cho tỷ tỷ thật là thương tâm, rõ ràng đêm hôm qua tỷ tỷ mới giúp ngươi giảm bớt áp lực”.
“...” – Hứa Nguyên.
Bóp đầu thì nói bóp đầu, cái gì mà giảm bớt áp lực?
Nhưng mà cũng không có gì, dù sao Nhiễm Thanh Mặc nghe cũng không hiểu.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn lại.
Nhiễm Thanh Mặc ngồi ở đối diện nhìn sang, hơi im lặng một chút, rồi lại một lần nữa hỏi nhẹ nhàng: “Hứa Nguyên, nàng thật sự là tỷ tỷ trong nhà ngươi sao?”
Hứa Nguyên xoa xoa mi tâm, gật đầu: “Đúng, nhìn ta lớn lên”.
“Ừm”. Đôi mắt thanh u lạnh lùng của Nhiễm Thanh Mặc liếc nhìn nét mê hoặc của Lâu Cơ một chút, sau đó rũ xuống.
“Như thế nào?”
Đúng lúc này Lâu Cơ chen ngang vào nói, cánh tay mảnh khảnh như ngó sen ôm vào cổ Hứa Nguyên, nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Mặc: “Ngươi cảm thấy ta không giống tỷ tỷ của Trường Thiên?”
Nhiễm Thanh Mặc mím môi, phun ra hai chữ: “Cũng được...”
“Cũng được là không giống?”
Lâu Cơ cười ha ha một tiếng: “Là bởi vì ta ngủ ở trên giường của Trường Thiên?”
“Không phải vì chuyện này”. Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu.
Lâu Cơ nheo mắt lại: “Ồ”.
Nhiễm Thanh Mặc há miệng định nói, nhưng lại ngậm miệng nói, muốn nói nhưng lại thôi: “Không thể nói”.
“Tại sao?”
Nhiễm Thanh Mặc thành thật trả lời: “Không lễ phép”.
Lâu Cơ nhíu nhíu mày, đứng dậy cười nói: “Không sao, ta thường xuyên nghe được tên của ngươi, đều là người một nhà cả, nói ra cũng không sao”.
Nhiễm Thanh Mặc thoáng nhìn qua Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên không nhìn nàng, đau đầu day day lên mi tâm.
Nhiễm Thanh Mặc nghĩ nghĩ một hồi, thử thăm dò: “Bởi vì cách nói chuyện và quần áo của tỷ tỷ có điểm giống với những a di ngồi ở hẻm nhỏ nơi vịnh Bình Thủy, cho nên không giống”.
“...”. Lâu Cơ.
“Khục khục”. Hứa Nguyên không nhịn được bật cười ra tiếng.
Quan nhân cũng không phải, tốt xấu gì thì quan nhân trong giáo phường ti cũng có biên chế.
Lâu Cơ nở ra một nụ cười, híp cả mắt lại, không nói thêm gì.
Lời nói của Nhiễm Thanh Mặc đến đây cũng chưa dừng lại, lắc lắc đầu, biểu lộ nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng tu vi của ngươi rất cao, người có tu vi như này sẽ không đi làm loại chuyện đó”.
Hứa Nguyên khục khục cúi đầu nghẹn cười.
Tảng băng lớn này vòng vèo dùng câu phủ định để mắng chửi người rất là thú vị.
Thế nhưng vừa mới cười được một nửa, lại cảm giác dưới bụng truyền đến một trận quặn đau, cái cảm giác trừng phạt quen thuộc này làm cho hắn vội vàng ngừng cười, mà vừa mới ngừng lại, cơn đau quặn này cũng biến mất sau đó.
Hứa Nguyên gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu nghiêm túc phụ họa với Nhiễm Thanh Mặc: “Nhiễm Thanh Mặc, đây là bệnh nghề nghiệp của tỷ tỷ ta, làm sao nàng có thể nói như vậy... ái ui!”
Lại mới nói được một nửa, dưới bụng bỗng nhiên truyền một cơn đau nhức kịch liệt hơn làm cho lời nói Hứa Nguyên chuẩn bị nói ra phải nuốt ngược lại vào trong bụng.
Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc có chút lo lắng, nhưng chưa cất lời, Lâu Cơ đã nửa nằm nửa ngồi xuống bên cạnh Hứa Nguyên, mỉm cười rồi nhỏ giọng nói: “Trường Thiên, ngươi không sao chứ?”.
Hứa Nguyên nhìn vào dung nhan yêu mị gần trong gang tấc: “Không có việc gì...”
Nói xong, Hứa Nguyên chậm rãi ngồi thẳng người dậy.
Thủ đoạn Lâu Cơ dùng vẫn là thủ đoạn chỉnh đốn hắn năm đó, đối với việc hắn đã trải qua vô số lần tẩy tủy thống khổ mà nói thì đám sớm không tính là gì.
Bây giờ năng lực chịu đau của anh đây đã không phải là để trưng cho đẹp.
Thế nhưng dù sao thì các loại hình tra tấn này vẫn là nghề nghiệp chuyên môn của a di, vì để tránh cho Lâu Cơ dùng thủ đoạn khác, Hứa Nguyên vẫn cẩn thận bổ sung một câu: “À... Chắn hẳn đồ ăn đêm qua có vấn đề”.
Dừng lại giây lát, Hứa Nguyên không dám để cho Lâu Cơ tiếp tục phát huy đề tài này, lập tức kéo câu chuyện trở lại chính sự lúc trước.
“Nhiễm Thanh Mặc, lần này gọi nàng đến là ý tứ của tỷ tỷ ta, chắc hẳn là có việc cần tìm nàng”.
Hắn biết rất rõ ràng là Lâu Cơ tìm tới Nhiễm Thanh Mặc không có khả năng chỉ là vì tạo thêm chút ma sát.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn vào Lâu Cơ, ánh mắt nghi hoặc.
Lâu Cơ ngồi bên cạnh thở dài, nhìn biểu hiện của Hứa Nguyên cùng với Nhiễm Thanh Mặc khiến cho nàng cảm thấy có chút không thú vi.
Không có chút ý nghĩa nào, lần sau có cơ hội thì đùa giỡn với Tô Cẩn Huyên mị hồn ma thể một chút, nghe nói dường như nàng ta tìm được một công pháp không tệ ở phụ cận của Táng thôn.
Nghĩ vậy, Lâu Cơ phất phất tay áo, xoay người đi về chiếc giường.
Mà trong lúc nàng xoay người, bộ váy ngủ bằng gấm thêu lụa đỏ lặng lẽ biến hóa, trở thành một bộ áo váy trễ ngực màu xanh đen.