Trở về giường rồi ngồi xuống, chân bắt chéo lên, thần sắc Lâu Cơ bỗng nhiên cao quý lạnh lùng như nữ vương, nhìn vào thiếu nữ vẫn giữ thần thái bình đạm kia rồi thản nhiên nói: “Nhiễm Thanh Mặc, Nhiễm Kiếm Ly nhờ ta chuyển lời tới ngươi, cho ngươi trong ba tháng phải trở về Kiếm Tông một chuyến”.
Trong phòng im ắng.
Nghe được tin tức này, Nhiễm Thanh Mặc chỉ nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Ở bên cạnh, Hứa Nguyên vô ý thức bắt đầu nhíu nhíu lông mày.
Nhiễm Kiếm Ly.
Chưởng môn Kiếm Tông, quốc sư đương triều, người phát ngôn trên danh nghĩa của liên minh các tông môn, vào thời điểm hiện tại lại để Nhiễm Thanh Mặc hồi tông, hơn nữa còn để Lâu Cơ chuyển lời, loại hành vi này không thể không làm cho người ta suy nghĩ sâu xa...
Đang nghĩ ngợi, thanh âm Lâu Cơ nhẹ nhàng bay tới: “Như thế nào, Trường Thiên của chúng ta là đang luyến tiếc Thanh Mặc?”.
Hứa Nguyên hoàn hồn, nhìn Lâu Cơ, đôi mắt mang theo phần nghiêm túc: “Cũng không phải vì chuyện này”.
Lâu Cơ nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng hiểu rõ, lời nói mang theo một chút trêu chọc: “Không cần nghĩ nhiều như vậy”.
Dừng lại một chút, ánh mắt Lâu Cơ chuyển sang một bên, liếc nhìn vào thiếu nữ áo đen phía đối diện, vừa cười vừa nói: “Lúc này lão nhân kia gọi Nhiễm Thanh Mặc trở về, hơn phân nửa là không muốn đồ đệ bảo bối của mình bị ngươi làm xấu”.
Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp đôi mắt, có phần hiểu có phần không.
Nghe vậy, Hứa Nguyên sửng sốt, chợt phản ứng lại là quá nửa là chuyện đám hỏi kia truyền tới lỗ tai lão nhân gia.
Ngẫm ngẫm lại ở trong Thương Nguyên, cơ bắp toàn thân lão đầu kia nhô nhô lên, râu ria xồm xoàm, ở ngoài đời không hẳn là không có khả năng như vậy.
Hứa Nguyên trầm mặc trong giây lát, ho nhẹ một tiếng: “Nếu là như thế...”
“Đã muộn rồi”.
“...”. Hứa Nguyên.
“...”. Lâu Cơ.
Trầm mặc.
Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật, xoay đầu nhìn Nhiễm Thanh Mặc ở phía đối diện.
Vẻ mặt Nhiễm Thanh Mặc bình tĩnh, rất nghiêm túc nhìn vào Lâu Cơ, nói:
“Ta và Hứa Nguyên đã làm chuyện mà chỉ vợ chồng mới có thể làm”.
Gương mặt diễm lệ của Lâu Cơ giật mình sửng sốt trong giây lát, sau đó nghiêng mắt nhìn sang Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Thần sắc Nhiễm Thanh Mặc vẫn như thường, ánh mắt trong trẻo như nước suối, thanh âm không có chút nào thay đổi: “Hứa Nguyên, lần này ta trở về sẽ giải thích rõ ràng với sư phụ”.
Lâu Cơ tựa như hiểu ra cái gì đó, trong đôi mắt lộ ra vẻ khen ngợi, vụng trộm giơ lên ngón tay cái tán thưởng hắn.
Thế nhưng sau đó, Lâu Cơ đứng dậy đi tới bên cạnh Nhiễm Thanh Mặc, nâng cằm của nàng lên, cười cười híp mắt, nói:
“Tạm thời cũng không thể để cho sư phụ của ngươi biết việc này”.
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc trong giây lát, hỏi: “Vì sao?”
Lâu Cơ nghe được vấn đề này thì đứng thẳng người dậy, hai tay ôm lấy ngực, ngón tay trỏ nhấn nhấn vào cằm, híp mắt cười:
“Thanh Mặc, ngươi cũng không hy vọng Trường Thiên của chúng ta bị sư phụ của ngươi dùng một kiếm chém thảnh hai nửa chứ?”
Trong đầu Hứa Nguyên bỗng hiện lên hình ảnh thanh trọng kiếm dài hơn hai mét kia, rùng mình một cái.
Nhiễm Thanh Mặc nhíu mày, hơi suy tư: “Tỷ tỷ, ý của ngươi là, sư phụ ta muốn giết Trường Thiên?”
Lâu Cơ im lặng một lát, xoa xoa mi tâm: “Giết thì không đến nỗi, nhưng đánh cho vài trận thì là tránh cũng không được”.
Nhiễm Thanh Mặc nhíu mày: “Ta sẽ ngăn sư phụ...”
“Khục”.
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của Nhiễm Thanh Mặc tới, sau đó khẽ mỉm cười: “Nhiễm Thanh Mặc, ta cảm thấy loại chuyện như thế này vẫn nên để ta tự mình tới nói, nàng cảm thấy thế nào?”.
Nhiễm Thanh Mặc nghĩ nghĩ, cúi đầu nói: “Ừ. Nghe lời ngươi”.
Nhiễm Thanh Mặc rời đi, an trí tại sương phòng sát vách với Hứa Nguyên.
Để làm lễ gặp mặt, trước khi đi thì Lâu Cơ cười hề hề thần thần bí bí tặng cho Nhiễm Thanh Mặc một gói thuốc bột, cùng với hai viên nguyên tinh.
So với Hứa Trường Ca thì kém xa, vị đại ca kia tuy rằng thích đánh người một chút, nhưng vấn đề tặng đồ lại luôn luôn hào phóng, không giống a di này cho thứ gì đều nâng lên đặt xuống.
Một lần nữa căn phòng chỉ còn lại hai người, Hứa Nguyên day day trên trán, nhìn Lâu Cơ vừa mới tiễn chân Nhiễm Thanh Mặc ở cửa, hỏi: “Ngươi cho nàng cái gì?”.
“Hợp hoan toán, một tháng trước người nhân tình kia của ngươi trả về”.
“...”. Hứa Nguyên.
Để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Hứa Nguyên, Lâu Cơ cười duyên khoát tay áo, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, nàng muốn dùng sức mạnh thì cơ bản ngươi không phản kháng được, hơn nữa tỷ tỷ ta không dễ mà hào phóng như vậy”.
“Rất tự hào”.
Hứa Nguyên cho a di keo kiệt này một ngón tay cái.
Lâu Cơ hừ nhẹ một tiếng: “Cái thứ hợp hoan toán này đã tuyệt tích, chủ dược là Mị Thần Hoa căn bản đã ... Ngươi đây là?”
Tiếng nói chợt dừng lại.
Ngay sau đó một tích tắc, tựa như Lâu Cơ thuấn di từ cửa hiện ra ngay trước mặt Hứa Nguyên, đoạt lấy Mị Thần Hoa từ trong tay hắn, kiểm tra tỉ mỉ.
Hứa Nguyên nhìn thấy dáng vẻ của a di xinh đẹp này, chậm rãi tựa lưng vào ghế, cười nói: “Mị Thần Hoa thôi mà, ngươi chưa từng thấy hay sao? Cũng đúng, dù sao cũng đã tuyệt tích, chưa từng thấy cũng là bình thường”.
Lâu Cơ không chút dấu vết thu Mị Thần Hoa vào trong tu di giới của mình: “Trường Thiên...”.
Vừa nói chuyện, Lâu Cơ duyên dáng yểu điệu đi vòng ra đằng sau Hứa Nguyên, nhẹ nhàng ấn ấn đầu vai giúp hắn: “Tỷ tỷ ta am hiểu nhất là dùng độc, có thứ Mị Thần Hoa này, nếu như là thuận lợi thì thậm chỉ có thể không một tiếng động mà diệt trừ được một tên Thuế phàm cảnh, ngươi xem...”
Hứa Nguyên ngửa đầu ra sau, tựa vào bụng dưới mềm mại của nàng, vừa hưởng thụ đấm bóp, vừa dùng giọng điệu mệt mỏi nói chuyện: “Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem những công vụ trước mặt...”