Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 371 - Chương 371 - Tiểu Oan Gia

Chương 371 - Tiểu oan gia
Chương 371 - Tiểu oan gia

Khóe mắt Lâu Cơ giật giật, tiếng cười vẫn vang lên như cũ: “Tỷ tỷ giúp ngươi”.

“Nhưng tỷ tỷ không phải là giám khảo sao?”

Hứa Nguyên cười cười.

Đôi tay Lâu Cơ hơi dùng sức: “Không sao, ngươi không nói, ta không nói, lão đầu Hứa Ân Hạc kia làm sao biết?”

Hứa Nguyên thấy thế thì được lợi phải thu tay, lập tức đứng thẳng dậy duỗi thắt lưng ra, vỗ vỗ bả vai độc phụ Hắc Lân mà người ta nghe tên đã sợ mất mật: “Vậy ta đi ngủ trước, tỷ tỷ giúp ta trông coi”.

Nói xong, Hứa Nguyên đâm đầu vào chiếc giường mềm mại, vẫy vẫy tay với Lâu Cơ vẫn còn đứng im tại chỗ: “Xin nhờ tỷ tỷ”.

Lời vừa dứt, lập tức nhắm mắt đi tìm Chu Công.

Lâu Cơ đứng tại chỗ có chút tức giận, lại có phần buồn cười, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoa xoa mi tâm: “Thật sự là một tiểu oan gia...”

Một giấc này, Hứa Nguyên ngủ đến mức hôn thiên ám địa, sau khi tỉnh lại thì thời gian đã là nửa đêm.

Trong phòng không có đèn đuốc, thế nhưng mượn chút ánh trăng từ bên ngoài phòng chiếu vào, Hứa Nguyên vẫn nhìn thấy bên cạnh bàn án có một người đang ngồi.

Hơi vận chuyển công pháp, là Lâu Cơ.

Tựa như là vì sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi, nàng cũng không có bật đèn, trên người khoác áo lông gấm, ở trong bóng đêm ngồi trước bàn nghiêm túc phê duyệt công vặn.

Đối với nàng mà nói, bật đèn hay không bật đèn đều giống nhau.

Hứa Nguyên thấy thế, đang chuẩn bị đứng dậy nói đùa vài câu, bỗng nhiên dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người đang lơ lửng ngoài cửa sổ.

Ngưng thần nhìn kỹ lại, đây là một nữ nhân, hơn nữa Hứa Nguyên biết người này, đây là một chưởng quỹ được Hoa Hồng phái tới.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâu Cơ truyền tới, đèn hoa văn trong phòng được thắp sáng lên.

Vừa nói, Lâu Cơ vừa chậm rãi đứng dậy, cẩn cẩn thận thận bưng một chén trà tới cho Hứa Nguyên: “Nào, uống trà”.

Hứa Nguyên day day mi tâm, nhận lấy rồi uống một ngụm.

“Tỉnh một cái rồi nhìn ra xung quanh, thấy có chút dọa người”.

Lâu Cơ mỉm cười: “Dọa người được tốt rồi, ngươi cũng bị dọa, chớ nói chi đến những người khác”.

Hứa Nguyên thoáng nhìn qua thi thể treo trên xà nhà ngoài cửa, hỏi: “Giết gà dọa khỉ?”.

Lâu Cơ đặt mông ngồi xuống bên cạnh giường, trong tay cũng cầm một chén trà nóng, vừa nhấp một ngụm vừa nói: “Xem như vậy đi, nhóm chưởng quỹ thứ hai và thứ ba từ bên Hoa Hồng cũng đã tới, nhiều người là bắt đầu khó quản, người kia thu được một ít chỗ tốt, để Vạn Tượng Tông len lén vận chuyển một ít đồ từ trong khố phòng ra ngoài”.

Nói xong, Lâu Cơ liếc nhìn Hứa Nguyên một cái: “Nếu đổi lại là Trường Thiên, ngươi sẽ làm như thế nào?”.

Hứa Nguyên im lặng một lát, thành thật nói: “Đại khái là chỉ biết gõ một phát”.

Chén trà trôi nổi trước mặt, hai tay Lâu Cơ chống ở sau lưng, khẽ nói: “Trường Thiên, gõ mà không thấy máu thì không được gọi là gõ, thỉnh thoảng phải thấy máu một lần, như vậy ngươi gõ mới có tác dụng”.

Hứa Nguyên chỉ uống trà, không lên tiếng.

Lâu Cơ khẽ thở dài, giọng điệu có chút lạnh nhạt: “Kỳ thực tỷ tỷ ta cũng không ngại việc bọn họ thu chỗ tốt, dù sao ta cũng thu được chỗ tốt từ Trường Thiên ngươi, nhưng trước khi thu được chỗ tốt thì tốt nhất đặt vị trí của mình cho ngay ngắn”.

Nói xong, đột nhiên Lâu Cơ đổi đề tài, biểu diễn ra sắc mặt tựa như mang theo vài phần u oán: “Trường Thiên, ngươi xem tỷ tỷ ta khổ cực như vậy, làm việc cho ngươi từ sáng đến tối”.

“Tỷ, đây là Mị Thần Hoa”.

Lâu Cơ hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên: “Không đáng yêu chút nào”.

Thế nhưng mới đi được hai bước, lại một lần nữa Lâu Cơ đổi sắc mặt, quay người lại nhỏ giọng hỏi han: “Trường Thiên, ta nhìn chất lượng của Mị Thần Hoa này một chút, hắn là gần đây mới kết hoa?”.

Hứa Nguyên nhíu mày, tựa đầu vào giường, cười hỏi: “Như vậy mà cũng có thể nhìn ra sao?”.

“Dù sao tỷ tỷ cũng là người dùng độc”.

Lâu Cơ híp mắt cười: “Bảo tồn tốt hơn nữa, cũng không có khả năng giữ lại được hoạt tính như thế”.

Hứa Nguyên không giấu diếm, gật đầu: “Đúng là mới kết hoa gần đây”.

Hô hấp của Lâu Cơ như dừng lại, rồi bỗng nhiên dồn dập: “Vậy Mị Thần Anh Thụ đâu?”.

Nàng quá rõ ràng giá trị của đồ vật giống như Mị Thần Anh Thụ, đang nghĩ ngợi được nếu như có được thì thế nào, thoáng nhìn qua Hứa Nguyên nhưng ánh mắt hắn vô ý thức né tránh, trong lòng Lâu Cơ rung động một tiếng: “Ngươi đừng nói cho ta là Mị Thần Anh Thụ bị ngươi hủy?”

Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng: “Khục... Chuyện này có chút phức tạp”.

Trừ khi là hắn không nói ra chuyện vệ bí cảnh Quỳnh Hoa Tông, bằng không dấu vết chặt chém của Nhiễm Thanh Mặc vào bản thể của Mị Thần Anh Thụ căn bản là giấu không được.

Nghe nói như thế, Lâu Cơ nắm chặt nắm đấm, nguyên khí trên người cũng bắt đầu lan tràn ra ngoài.

Tên phá gia chi tử này!

Hứa Nguyên ngồi ở trên giường, nhích nhích từng chút một lui về phía sau: “Chờ một chút, tỷ tỷ, chờ một chút, tỷ nghe ta giải thích trước đã”.

“Được!”.

Lâu Cơ không phải Hứa Trường Ca, cho nên đại khái nàng vẫn nghe người ta giải thích, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói:

“Trường Thiên ngươi cứ giảo biện, ta nghe đây”.

Ngay lập tức Hứa Nguyên nói ra lý do chính đáng mà mình đã soạn sẵn ra:

“... Đại khái chính là như vậy, không chém đổ Mị Thần Anh Thụ, căn bản chúng ta không thể ra ngoài được”.

Lâu Cơ ở bên cạnh nghe được kỹ càng, lúc này khí tức trên người mới bình phục lại, có chút đau lòng: “Thật là... giống như một thằng ngu!”.

Hứa Nguyên thấy thế thở phào nhẹ nhõm, vừa mới nhếch được miệng lên cười cười, trước mắt thấy nhoáng lên một cái, thân hình cong cớn yểu điệu giống như là thuấn di xuất hiện ra trước mặt hắn.

Ngay sau đó.

Bình Luận (0)
Comment