“Bộp”.
Lâu Cơ dùng sức đấm một quyền vào đầu của hắn, lạnh giọng nói: “Hứa Trường Thiên, tu vi hiện tại của ngươi mới là gì! Trên đời này có những bí cảnh ngay cả ta cũng không dám tiến vào tùy tiện. Thích mạo hiểm?? Lần sau ngươi còn dám tùy tiện tiến vào bí cảnh? Tỷ tỷ mới điều chế được vài loại thuốc chưa có ai dùng thử, ngươi có muốn đi dùng thử một chút hay không?”.
Dứt lời, Lâu Cơ hừ một tiếng rồi xoay người, lạnh lùng đi tới trước bàn nhìn công văn, không nói một lời.
Hứa Nguyên ngồi ở trên giường ôm đầu đau đớn một hồi, cười cười lấy lòng đứng dậy đi tới sau lưng Lâu Cơ, xoa xoa bóp bóp bả vai của nàng: “Tỷ, ta biết rồi, nhưng việc này thì có thể hay không...”.
Lâu Cơ tiện tay ném thẳng công văn lên bàn, liếc mắt nhìn hắn: “Việc này thì ta có thể không nói cho phụ thân ngươi”.
Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng ta sẽ nói cho tiểu tử Hứa Trường Ca kia biết”.
“...”. Hứa Nguyên.
Đàm phán với Lâu Cơ đã sụp đổ, Hứa Nguyên sầu não cũng đành tử bỏ, chỉ chịu trách nhiệm ra quyết sách tối cao, còn lại mọi chuyện ném cho nàng.
Muốn Mị Thần Hoa, vậy ngươi thành thành thật thật mà làm công.
Cái giá phải trả cho những sự vụ phức tạp mà Lâu Cơ xử lý chính là bên ngoài sương phòng của Hứa Nguyên lại treo lên thêm vài người, mà đại khái cũng bởi vì như thế, cho nên những người phía dưới cũng thành thật hơn rất nhiều.
Hơn nữa có Lâu Cơ a di trở thành người làm công cao cấp, Hứa Nguyên cũng nhàn nhã hơn rất nhiều, chỉ thỉnh thoảng phải đi phụ trách việc lột da cao tầng Vạn Tượng Tông một chút.
Thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, nhưng tiến triển vẫn không lớn.
Mà sau khi giữ thái độ cường ngạnh hơn mười ngày, thưởng thức được đủ quá trình gian nan để tiếp nhận sản nghiệp, đột nhiên Hứa Nguyên thay đổi thái độ đối với Vạn Tượng Tông.
Phủ Tướng Quốc nhượng bộ.
Hắn hứa hẹn sẽ giữ lại một số cổ phần nhất định cho đối phương, trong những sản nghiệp mà Vạn Tượng Tông bồi thường cho Phủ Tướng Quốc.
Đại bộ phận dao động từ một thành đến ba thành.
Đương nhiên, những cổ phần này là phân phối cho một vài thế gia trong Vạn Tượng Tông, cũng không phải là chỉnh thể của Vạn Tượng Tông.
Mà đương nhiên cũng không phải là tặng không những cổ phần này, mà thông qua việc quy đổi với những hạng mục nhất định để chuyển hóa thành một số cổ phần còn sót lại trong Vạn Tượng Tông.
Hứa Nguyên cố gắng tạo thành một cộng đồng lợi ích đơn giản với Vạn Tượng Tông.
Tín hiệu đã rất rõ ràng, tuy rằng Phủ Tướng Quốc chúng ta cướp lấy bánh ngọt của Vạn Tượng Tông, nhưng hậu thuẫn do Phủ Tướng Quốc mang lại có thể làm cho miếng bánh ngọt của Vạn Tượng Tông lớn hơn nữa.
Phủ Tướng Quốc ăn thịt, Vạn Tượng Tông cũng có thể đi theo uống chén canh, hơn nữa ngày sau uống nước canh thịt này sẽ không ít hơn so với những thứ các ngươi ăn lúc trước.
Làm như vậy sẽ phải trả một cái giá, đó là Phủ Tướng Quốc chịu thiệt thòi rất lớn so với đàm phán lúc trước, tổng hạn ngạch bồi thường lúc đầu là chín ngàn vạn lượng giảm xuống đại khái còn tám ngàn vạn lượng.
Thế nhưng một khi ý nghĩ của Hứa Nguyên trở thành hiện thực, như vậy mười năm sau, thậm chí chỉ cần trong vòng mấy năm thì sản nghiệp của Vạn Tượng Tông sẽ bị Phủ Tướng Quốc thẩm thấu trở thành cái sàng.
Nếu thời gian cho phép, đến lúc đó chỉ cần dùng cách bỏ tiền ra là có thể sắp đặt một hồi chính biến ở trong tông môn.
Đi dạo một vòng quanh thành Vạn Tượng, Hứa Nguyên phủi bụi trên người.
Hiện giờ ở thành Vạn Tượng, ngoại trừ thành đông vẫn bị Hắc Lân quân khống chế vững vàn, dân chúng đã cơ bản hồi phục lại sinh hoạt trước chiến tranh, dù sao thì cuộc chiến tranh này diễn ra trong thời gian rất ngắn, những phá hoại bị gây ra cũng phần lớn giới hạn cục bộ ở phụ cận tường thành.
Câu lan, quán rượu bên bờ sông Liễu Xuyên vẫn hoan ca thái bình như trước kia.
Đi vào sương phòng của mình, người làm công vì Mị Thần Hoa vẫn còn đang cẩn thận xử lý công vụ.
Hứa Nguyên đi tới chỗ Lâu Cơ, ngồi xuống trước mặt, tự rót cho mình một chén trà, hỏi: “Tình huống hôm nay như thế nào?”.
Lâu Cơ có phần mệt mỏi liếc nhìn Hứa Nguyên một cái: “Phương án trước đó của ngươi, phụ thân ngươi rất hài lòng, thế nhưng bên phía Vạn Tượng Tông có phần không được thuận lợi”.
“Hả?”.
Hứa Nguyên nhíu mày, uống một ngụm trà, từ tốn nói: “Lại là Hạ Văn Lân?”.
Lâu Cơ gật gật đầu: “Đúng. Lại là hắn, hắn đang cản trở việc tiến hành kế hoạch”.
Hứa Nguyên gõ gõ bàn, cười nói: “Xem ra ở Vạn Tượng Tông cũng có người thông minh”.
Lâu Cơ đưa một phần công văn cho Hứa Nguyên, cong mắt lên cười hỏi, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Có muốn tỷ tỷ diệt trừ hắn giúp ngươi hay không?”.
“Giết ai? Hạ Văn Lân?”
Hứa Nguyên nỉ non than một tiếng, đưa tay nhận lấy công văn rồi nhìn sơ qua một chút, nhận ra thứ Lâu Cơ đưa cho hắn là một phần hạng mục trong “kế hoạch”.
Một phần, kế hoạch giết người.
Sau khi xem xét kỹ càng, Hứa Nguyên hạ giọng than thở: “Nhanh nhất là một năm sau sẽ thực thi...”.
Lâu Cơ hé miệng cười: “Tuy rằng Hạ Văn Lân chỉ có tu vi tam phẩm, nhưng tại thời điểm mấu chốt như thế này mà động thủ thì quá rõ ràng, Trường Thiên ngươi cảm thấy như thế nào?”.
“Ta cảm thấy thế nào?”