Lý Chiếu Uyên cũng mặc kệ Tam hoàng tử là châm chọc hay là thật lòng, lạnh nhạt nói:
“Với năng lực hiện tại của ta, chỉ có thể như thế.”
Lý Quân Khánh híp mắt, chỉ cười không nói tiếp.
Lý Thanh Diễm cũng chỉ im lặng không nói gì.
Hứa Nguyên nhìn dấu vết trên tường thành, trong mắt lóe qua huyết mang, bỗng nhiên bất thình lình nói:
“Đợi kết thúc chuyến đi này, lập bia cho bọn họ đi.”
Lý Chiếu Uyên gật đầu đồng ý, nói:
“Lần này hồi kinh đích thân ta sẽ dâng tấu chương cho phụ hoàng, để phụ hoàng tự mình viết chữ cho những tướng sĩ này.”
Hứa Nguyên lắc đầu, nói:
“Nhiều lắm, Hoàng Thượng viết không hết.”
Im lặng trong chớp mắt.
Ba người còn lại ở đây đều phản ứng lại việc lập bia trong miệng Hứa Nguyên là chuyện gì.
Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trầm mặc không nói.
Mà hai vị hoàng tử đều có hơi kinh ngạc.
Hứa Nguyên cũng không quá ngoài ý muốn với chuyện này.
Mỗi lần chiến sự đều có đề chữ lập bia, thậm chí Tiên Hoàng tiền triều còn tự mình ra chiến trường thu hồi hài cốt cho các tướng sĩ hy sinh.
Nhưng đó là lấy danh nghĩa của một tập thể để lập bia.
Tuyên khắc tên của từng người, vẫn có hơi vượt quá năng lực của người trong thời đại phong kiến này.
Có điều suy tư trong nháy mắt, hai hoàng tử đều nghĩ thông chỗ tốt bên trong.
Lý Quân Khánh vuốt cằm:
“Phương pháp mà phò mã nói đúng là khả thi, có vinh dự như vậy, cũng sẽ không làm thất vọng thâm tâm các tướng sĩ, lại có thể kích phát tướng sĩ càng dũng cảm hơn.”
Lý Chiếu Uyên trầm ngâm một hồi, nói:
“Chuyện lập bia này, còn phải suy nghĩ kỹ, người lập công mới có thể lên bia, lưu danh ngàn đời.”
Hứa Nguyên hờ hững một hồi, chậm rãi nói:
“Điện hạ, ý của ta là tất cả mọi người.”
Lý Chiếu Uyên nỉ non một tiếng:
“Tất cả mọi người?”
Hứa Nguyên bình tĩnh nhìn hắn:
“Ai đã chảy máu vì bảo vệ Bắc Cảnh, bất luận quân hay dân.”
“Đánh đổi mạng sống vì Bắc Cảnh, đương nhiên phải cho bọn họ để lại dấu vết rằng đã từng đến thế gian này.”
Nói xong, im lặng.
Mắt đẹp của Lý Thanh Diễm khó tả, nhẹ mím môi…
Bảy phút sau, của thành mở ra.
Cổng thành nặng trĩu chậm rãi nâng lên, cửa thành yên ắng bắt đầu huyên náo, tiếng vó ầm ầm thật lớn bên ngoài cửa thành, tuyết đọng trên mặt đất dấy lên một đám sương tuyết dày đặc.
Nhưng ngay sau đó, một trận lốc xoáy nhấc lên từ trận pháp trên tường thành nháy mắt thổi tan sương tuyết.
Bởi vì chiến sự ở Bắc Cảnh, thành Bắc Phong đã hoàn toàn bị quân đội quản lý.
Đối với việc kiểm tra hàng hóa cùng với nhân viên qua lại đều cực kỳ nghiêm khắc, nhưng binh lính mặc áo chống lạnh ở cửa thành đã quen thuộc quy trình, cửa thành nhanh chóng trở nên giống như cái mồm của con cự thú, bắt đầu có trật tự nuốt nhả các vật tư cung cấp vào trong thành.
Bởi vì đám người Hứa Nguyên bí mật đến đây, dưới tình huống không biểu hiện thân phận, bọn họ cũng phải xếp hàng vào thành.
Mà hiện giờ xe yêu thú quân dụng được ưu tiên vào thành, loại thương đội dân sự của bọn Hứa Nguyên chỉ có thể xếp sau.
Trong lúc chờ đợi nhàm chán, Hứa Nguyên kéo rèm xe nhìn ra ngoài, ấy thế mà ngoài dự liệu nhìn thấy không ít xe ngựa bình thường kéo hàng hóa.
Trầm mặc trong chớp mắt, lòng Hứa Nguyên hơi chết lặng.
Hiện giờ tuyết rơi dày đặc, dưới việc vật tư khan hiếm, ngoại trừ giá lương thực do triều đình mạnh mẽ khống chế còn ổn định ra, các vật tư khác đều đang tiêu hao tăng vọt, nhưng những người này lại dám mạo hiểm tính mạng để bán hàng.
Cố vấn không lừa ta.
Cho thương nhân 300% lợi nhuận, ngay cả dây thừng trói bản thân cũng có thể bán.
Đóng rèm cửa lại, ngồi chờ đợi, xe ngựa tiến về trước từng chút một theo đoàn xe.
Nửa tiếng sau.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ truyền đến từ bên ngoài xe, chợt một thanh âm hơi không kiên nhẫn từ ngoài xe truyền vào:
“Quản sự xuống theo kiểm tra hàng hóa, nhanh lên, đừng có vẽ, đằng sau còn nhiều người chờ.”
Hứa Nguyên liếc Lý Thanh Diễm ở một bên.
Lý Thanh Diễm không nói gì, chỉ bình thản kéo rèm ra.
Lúc này Hứa Nguyên cũng thấy rõ người bên ngoài.
Đây là một lão binh trung niên gần bốn mươi tuổi, mặc giáp Đô Bá.
Mà lúc hắn nhìn thấy bộ dáng lý Thanh Diễm, đồng tử co lại, chân run rẩy bản năng muốn quỳ thẳng xuống, nhưng cong đến một nửa thì chú ý tới sát ý trong mắt Lý Thanh Diễm nên lại nhịn xuống, duy trì giọng điệu nguyên bản:
“Ồ, thì ra là lão Vương à, tuyết lớn chắn đường còn tới đây buôn bán, lần sau uống rượu với nhau đi.”
Vừa nói Đô Bá vừa phất tay về phía binh lính đang định đi kiểm tra đoàn xe:
“Thôi, người quen của ta, thả đi.”
Nói xong, đoàn xe của bọn Hứa Nguyên liền vào thẳng thành.
Đường phố trong thành Bắc Phong hơi trống trải, chiến loạn quanh năm khiến tòa thành lớn này không có nhiều dân chúng lắm, cơ bản đều là binh lính mặc giáp trên đường, mà trong đó còn có không ít hiệp đoàn cỡ lớn được triều đình thuê đến đánh giặc.
Xe ngựa lắc lư chạy trong thành, Hứa Nguyên thấp giọng hỏi chuyện vừa rồi:
“Công chúa, người vừa rồi là binh sĩ dưới trướng của ngươi?”