Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 465 - Chương 465 - Hàng Hóa

Chương 465 - Hàng hóa
Chương 465 - Hàng hóa

Lý Thanh Diễm gật gật đầu, không thèm để ý chút nào:

“Ừm.”

Hứa Nguyên nhíu mày, hỏi:

“Không phải nói là rất nhiều nơi trong thành Bắc Phong đều bị tông môn thế gia thẩm thấu à?”

Lý Thanh Diễm hơi bất đắc dĩ nhìn hắn, nói:

“Mấy chỗ như cổng thành này là nơi mấu chốt, không thể nào giao cho đám sâu mọt kia, hơn nữa lúc trước ở quận Man Chương đã thông báo cho phó tướng của ta, làm hắn đổi người thủ thành thành thân tín kín miệng trong mấy ngày này.”

Hứa Nguyên hiểu rõ trong lòng, hỏi:

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Về thẳng quân doanh hả?”

Lý Thanh Diễm kéo rèm ra, nhìn về phía thành Đông, nói:

“Tạm thời còn chưa, mọi thứ đều phải làm việc cẩn thận, trước tiên chúng ta đi chợ, phụ thân ngươi đã an bài người của Hắc Lân Vệ ở đó tiếp ứng chúng ta, bọn họ sẽ bỏ vốn mua thẳng những món ‘hàng hóa’ này của chúng ta, sau đó vận chuyển bí mật đến tiền tuyến Bắc Cảnh.”

Nghe nói vậy, không hiểu sao trong đầu Hứa Nguyên hiện lên một bóng dáng xinh đẹp rất lớn.

Im lặng nháy mắt, hắn lập tức ném ý niệm này ra khỏi đầu.

Không đến mức đó không đến mức đó.

Giao nhận hàng hóa hẳn là không đến mức để một đại nhân vật như nàng tự ra tay.

Đi thẳng một đường tới, cũng không tính là không có trở ngại cho đoàn xe.

Mặc dù quân đội quản lý, nhưng trong đỉnh núi cạnh biên quân phía Bắc thường xuyên xảy ra xung đột.

Dưới áp lực nặng nề của chiến tranh, rất dễ va chạm gây gổ, nảy sinh ẩu đả.

Từ thành Nam đi tới thành Đông, Hứa Nguyên đã thấy hai trận ẩu đả ở trên đường.

Một lần là quân Vũ Lâm cùng với biên quân của tông môn, một lần là quân Hắc Lân cùng một đám người hiệp đoàn.

Mười tám mười chín tên tu giả Thất, Bát phẩm đánh thành một nồi, thậm chí còn có một tên tu giả Thất phẩm bay ngược ra đập vỡ cửa hàng bên cạnh.

Nhưng cũng còn khắc chế, không kết quân trận, cũng không dùng đao binh.

Khóe mắt Hứa Nguyên co giật khi nhìn thấy những cảnh tượng này.

Nè trời, các ngươi đi tuần tra phố thì tốt xấu gì cũng nên tôn trọng lớp da trên người chứ.

Lý Thanh Diễm dường như đã quen thuộc với chuyện này:

“Đồng bào huynh đệ của nhiều người đều đã hi sinh chỉ vì khúc bộ khác thấy chết không cứu, dưới sự chất chứa oán hận, chuyện này không hiếm thấy ở thành Bắc Phong.”

Hứa Nguyên không lên tiếng, hơi thầm oán trong lòng.

Nội chiến đến mức độ này mà vẫn có thể đè đánh Man tộc, đúng là Đại Viêm tràn ngập võ đức.

Mà sau khi yên tĩnh mấy hơi, đoàn xe chậm rãi đi vào khu chợ phía Đông thành Bắc Phong.

Rất ồn ào, tiếng cãi vã vì mặc cả không dứt bên tai.

Nơi này đều là người dốc sức mạo hiểm tính mạng trong gió tuyết đến phương Bắc bán hàng, đương nhiên không thể nhượng bộ trong việc tăng giá tiền.

Trong tiếng cãi vã này, đám Hứa Nguyên nhanh chóng đến một nơi tương đối thanh tịnh.

Mà đoàn xe vừa mới dừng lại, Hứa Nguyên bỗng cảm thấy giường mềm bên cạnh bị lún một chút.

Lập tức, hương hoa côi độc quen thuộc dần dần tràn ngập trong toa xe.

Cao giai tu giả ở bên cạnh hắn chơi trò hư không xuất hiện làm cho Hứa Nguyên như muốn chết lặng.

Nhưng sao trong không gian chật hẹp như xe ngựa cũng có thể chơi được trò này?

Chui qua cửa sổ xe?

Hứa Nguyên im lặng liếc nhìn thân hình căng tràn và tâm hồn đầy đặn của vị a di xinh đẹp.

Nhìn thể tích này, nếu đi vào từ cửa sổ nhỏ này, hẳn là sẽ bị kẹt lại.

Khoan, mọi chuyện đều không phải là tuyệt đối.

Dù sao cũng không phải là vật cứng.

Trong xe bỗng trở lên yên lặng trong giây lát, Lý Thanh Diễm tựa như có thể thấy rõ động tác của Lâu Cơ, trong ánh mắt cũng không có vẻ kinh ngạc quá nhiều, giọng nói khàn khàn: “Vậy mà việc này cũng có thể làm cho Lâu tổng trưởng suốt ngày bận rộn cũng phải bớt chút thời gian tới đây?”

Không có mùi thuốc súng, rất bình thản.

“Hì hì....”

Đôi mắt Lâu Cơ nhìn Lý Thanh Diễm một chút, đôi môi đỏ mọng phun ra một tiếng cười khẽ: “Điện hạ nói đùa, ta tới lần này chỉ là vì nhìn Trường Thiên nhà chúng ta một chút”.

“...”. Hứa Nguyên.

“Nhìn hắn?”

Lý Thanh Diễm bình thản lướt nhìn qua Hứa Nguyên.

Lâu Cơ vuốt vuốt cằm, giọng nói âm u sâu kín: “Từ lúc Trường Thiên bị ép rời kinh vì cái chuyện hoang đường kia, tỷ tỷ ta đã hai năm rồi không gặp hắn”.

Nói xong, một tay Lâu Cơ sờ lên cằm Hứa Nguyên, mạnh mẽ kéo đầu của hắn vào người, một bên mạnh mẽ xoa lấy đầu chó, một bên cười dài nói ra: “Ha ha ha. Lâu rồi không gặp, Trường Thiên nhà chúng ta lại càng ngày càng đẹp trai”.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, Hứa Nguyên giãy dụa thoát ra từ trong tay của a di: “Đủ rồi, không thấy phiền à?”

Lâu Cơ sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên ủy khuất nói: “Trường Thiên, ngươi bắt nạt ta!”

“...”

Hứa Nguyên trợn trắng mắt.

Lý Thanh Diễm ngồi an tĩnh ở phía đối diện nhìn hai người tỷ đệ đùa giỡn, đôi mắt phượng mười phần sắc sảo cũng không hề tức giận, mà lại hiện ra một chút buồn cười nhìn chăm chú vào Lâu Cơ ở trước mặt.

Giống như đang nhìn một tên ngốc ngây thơ.

Lâu Cơ xoay đầu nhìn sang, trong đôi mắt có phần không thấy thú vị, buông lỏng tay ra, bất đắc dĩ thở dài: “Trường Thiên, ngươi cũng thật là vô dụng”.

Bình Luận (0)
Comment