Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 466 - Chương 466 - Kỳ Phùng Địch Thủ

Chương 466 - Kỳ phùng địch thủ
Chương 466 - Kỳ phùng địch thủ

Hứa Nguyên hừ lạnh một tiếng, không nói gì, trong lòng phỏng đoán a di ở bên cạnh này chắc hẳn sẽ không làm loạn.

Dù sao, Lý Thanh Diễm cũng không phải tảng băng lớn.

Từ thân phận, đến lập trường, rồi lại đến hôn ước, mọi thứ đều hoàn toàn là không giống nhau, lão a di này không có bất kỳ lý do gì để làm loạn.

Hơn nữa, là một cái hôn nhân chính trị, ở chung trong gian xe ngựa tới một tháng, cô nam quả nữ ở chung một phòng rất dễ dàng phát sinh tình cảm với nhau, xác suất không nảy nở tình cảm phần lớn là bởi vì diện mạo của một phía hoặc là cả hai phía đều khó coi.

Nhưng sự tình kỳ quái cũng đã xảy ra.

Một tháng trước là tương kính như tân, một tháng sau Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm cũng vẫn là trạng thái tương kính như tân.

Biện pháp của Hứa Nguyên đối với Lý Thanh Diễm không có hiệu quả.

Là một người tiến vào trong quân đội từ nhỏ, Lý Thanh Diễm rất biết cách thu phục lòng người.

Giống như huấn luyện quân sự trong kiếp trước, hoặc cựu cao thủ bóng rổ.

Gặp chiêu phá chiêu, kỳ phùng địch thủ.

Kết quả cuối cùng vẫn là dặm chân tại chỗ.

Lâu Cơ a di là người ham vui, thêm dầu vào lửa mà không thấy vui vẻ, tất nhiên cũng không thêm dầu vào lửa nữa.

Hơi trầm mặc, Lâu Cơ nói lại chuyện chính, kéo đề tài trở về chiến sự lần này: “Điện hạ, thứ mà lão gia hỏa Khương Hà kia nhờ người mang đến cho ngươi có được bảo quản hoàn hảo không?”.

Lý Thanh Diễm thu hồi ánh mắt, trở lại vè nghiêm túc, lạnh nhạt nói: “Hoàn hảo, không tổn hao gì”.

“Lâu tổng trưởng, bổn cung rời khỏi Bắc Cảnh đã hơn ba tháng, hiện tại chiến cuộc ở Bắc Cảnh như thế nào?”.

Thế cuộc ở chiến trường thay đổi rất nhanh chóng, thời gian ba tháng tuy không dài, nhưng đủ để có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nghe được vấn đề này, trong mắt Lâu Cơ bỗng nhiên hiện lên vẻ lo lắng.

Với tư cách là thủ lĩnh của Hắc Lân vệ bí mật đến Bắc Cảnh tới nay, tựa hồ tất cả tình báo đều tập hợp đến tay nàng, mà hàng ngàn vạn tin tức đều chỉ dẫn đến một đáp án.

“Trước mắt, chiến cuộc vẫn còn ổn định. Võ Thành Hầu lão nhân cùng với Tông Thanh Sinh ở phụ cận núi Đại Ly đã xây dựng mấy doanh trại cỡ lớn để có thể cố thủ với nhau. Nhưng nếu trận tuyết lớn này mà tiếp tục kéo dài thêm hai tháng, xu thế công thủ của chúng ta và Man Tộc sẽ phải thay đổi”.

Dường như chỉ trong nháy mắt là Lý Thanh Diễm đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó: “Bởi vì vật tư hậu cần không đủ?”.

Trong đồng tử xanh biếc của Lâu Cơ hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Hiện giờ, số lượng lớn quân giới và lương thảo đều chồng chất ở phủ thành Quảng Dương, tại vì tuyết lớn phong tỏa đường đi nên không thể đưa lên phía bắc. Quân đội ở núi Đại Ly và sông Đình Man thì còn có thể dựa vào tu di giới để vận chuyển tiếp tế nên còn ổn định, nhưng hiện giờ trong kho dự trữ của thành Bắc Phong đã sắp cạn tới đáy”.

Tuy rằng mỗi ngày đều có một lượng lớn vật tư được nhai nuốt nhập vào trong thành Bắc Phong, tòa thành quan trọng trấn giữ biên cảnh phía bắc, nhưng những thứ này so với tiêu thụ mỗi ngày của mấy chục vạn quân đội cũng giống như tiểu vu gặp đại vu.

Vũ Nguyên nghe thấy thế nhíu hàng lông mày lại, trong lòng chợ trầm xuống.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng khi rời khỏi Bắc Cảnh đã xảy ra.

Phủ thành Quảng Dương, đầu mối giao thông của ba châu thuộc Bắc Cảnh, nằm ở giao giới của trận bão tuyết phía bắc này.

Vì để chuẩn bị cho trận chiến diệt tộc với Man Tộc, phụ hoàng của nàng âm thầm chuẩn bị một số lượng vật tư không lồ. Nhưng bởi vì trận thiên tai bão tuyết này mà bảy tám phần mười trong số đó đều không thể vận chuyển được tới tiền tuyến.

Trong thùng xe rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên Hứa Nguyên lên tiếng: “Vận tải không đủ đáp ứng cho chiến sự, chắc hẳn là do việc cứu tế nạn dân tiêu hao quá nhiều xe quân dụng của triều đình.”

“Ngươi điên rồi sao?”

Lý Thanh Diễm nghe thấy vậy, ngay lập tức ngước mắt, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu nhìn về nam tử phía đối diện.

Nàng có chút không thể nào hiểu được người này vừa rồi còn lo lắng cho tướng sĩ, vậy mà trong nháy mắt lại có thể nói ra lời máu lạnh như thế?

Lâu Cơ không nói gì, hứng thú liếc nhìn sang bên mặt của Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên quét mắt nhìn hai người một cái, trầm giọng nói: “Trên đường đến đây, Vũ Nguyên ngươi cũng thấy được rồi, xe hàng cấp thấp không có trận văn bảo vệ thì cơ bản không dám đi lên phía bắc. Dọc theo đường đi thì chúng ta cũng đã thấy hơn phân nửa cỗ xe quân dụng đều phân ra rồi hướng tới các nơi của ba châu phủ để tiến hành cứu trợ thiên tai. Nếu cứ tiếp tục như vậy, xác suất rất lớn là Hoàng Thượng sẽ mạnh mẽ điều động những xe quân dụng cứu trợ nạn dân kia chuyển hướng tiếp tế cho thành Bắc Phong.

Dân nặng nhất, xã tắc thứ hai, vua là thứ yếu.

Lời này, nói rất êm tai.

Ở kiếp trước, trong các vương triều phong kiến thời cổ đại cũng có rất ít quân chủ làm được, càng không nói tới vương triều phong kiến siêu phàm như hiện nay.

Lần điên cuồng cuối cùng của sinh mệnh, vì sự cố chấp đối với chấp niệm của cả đời, vị đương kim Hoàng Đế kia tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Lý Thanh Diễm im lặng một chút, không tỏ thái độ đối với chuyện này, nhìn về phía Lâu Cơ hỏi: “Mấy người Mộ thúc là như thế, vậy còn tông môn Bắc Cảnh đâu, quân đội của bọn họ ở đâu?”.

Bình Luận (0)
Comment