Lâu Cơ cười cười liếc nhìn Hứa Nguyên, chậm rãi tự lưng vào thành giường: “Đám tông môn này đều rúc ở tuyến hai”.
“Tuyến hai?”
Lý Thanh Diễm nhíu mày.
Lâu Cơ rũ mắt xuống ngắm nghĩa tu di giới trên đầu ngón tay: “Gần ba mươi vạn tinh nhuệ của bọn họ đều co đầu rụt cổ ở gần huyện Hầu Đình, nghe thông báo nhưng không nghe quân lệnh”.
“Huyện Hầu Đình?”
Hứa Nguyên nỉ non một tiếng.
Lý Thanh Diễm vừa suy tư, vừa nhẹ nhàng giải thích: “Ba mươi năm trước, Mộ thúc khởi công xây dựng một tòa pháo đài quân đội, lúc trước đã bị vây hãm, sau khi chiếm lại được đã sử dụng để làm trạm trung chuyển hậu cần”.
Hứa Nguyên lắc đầu, nói: “Ý của ta là quân đội của bọn hắn nhiều như vậy mà đều co đầu rút cổ ở cùng một chỗ, hậu cần có thể đáp ứng được hay không?”.
“Nơi đó không tính là quá sâu trong Bắc Cảnh, chỉ cách với thành Bắc Phong có ba trăm dặm được, có thể dùng đường lớn để tiến hành tiếp tế vật tư”.
Hứa Nguyên không lên tiếng.
Núi Đại Ly và sông Man Hà cách thành Bắc Phong gần một ngàn ba trăm dặm.
Vậy ba trăm dặm kia cũng không phải là tuyến hai, thế mà những tông môn kia đều rúc đầu ở cửa nhà.
Mấy cao tầng trong quân đội có lẽ ra ngoài vào buổi sáng, buổi tối đã có thể ăn cơm ở thành Bắc Phong.
Nát.
Quá nát.
Lâu Cơ ngồi vắt chéo chân, nhìn Lý Thanh Diễm bằng ánh mắt ý nhị thâm sâu, nói: “Quả thực là có thể dùng đường lớn để tiếp tế, thám tử của ta báo cáo, hàng tồn kho của bọn họ ở thành Bắc Phong còn nhiều lắm”.
Không nghe quân lệnh, tất nhiên triều đình lập tức chặt đứt việc cung cấp lương thảo cho quân đội của tông môn. Nhưng vấn đề là những tông môn này đã kinh doanh cả ngàn năm ở Bắc Cảnh, vật tư tồn kho sớm đã chồng chồng chất chất như núi, căn bản không xảy ra chuyện gì.
Nói cách khác, nếu lấy bọn họ ra để khai đao, vậy Bắc Cảnh lập tức có nguồn vật tư sung túc để tiếp tục duy trì chiến sự.
Cũng liếc mắt nhìn sang Lâu Cơ, Lý Thanh Diễm nhẹ nhàng lắc đầu: “Thế cục hôm nay vẫn chưa thể động đến đám sâu mọt này, nếu động, có thể sẽ phát sinh biến cố lớn”.
Lâu Cơ buông tay: “Ta cũng không nói là muốn động đến bọn chúng, chỉ là nhắc nhở điện hạ một chút”.
Vừa nói xong, Lâu Cơ lấy ra mấy ống giấy cuộn kín từ trong tu di giới: “Những thứ này là tin tức về chiến cuộc Bắc Cảnh mà ta đã khái quát ra, công chúa rảnh rỗi thì có thể xem qua một chút”.
Lý Thanh Diễm đưa tay ra nhận lấy, cho vào tu di giới, chắp tay: “Vũ Nguyên, cảm ơn Lâu tổng trưởng”.
“Được rồi, đều là người một nhà không cần nói mấy lời thừa thãi, những hàng hóa kia thì để Hắc Lân vệ thủ hạ của ta áp giải ra tiền tuyến”.
Lâu Cơ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Hứa Nguyên, nói: “Nhưng nếu là công chúa muốn cảm ơn ta, có thể cho ta mượn Trường Thiên một ngày không?”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, liếc mắt nhìn Hứa Nguyên ở phía đối diện, bỗng nhiên cười nói: “Tất nhiên là có thể, Lâu tổng trưởng cứ tùy tiện dùng phò mã nhà ta”.
“Ha ha ha công chúa cũng thật là hào phòng, tỷ tỷ ta sẽ không dùng Trường Thiên đến hỏng đâu”.
Sau một trận cười duyên, Lâu Cơ mang theo Hứa Nguyên phi thân ra khỏi xe ngựa.
Đợi đến lúc Hứa Nguyên lấy lại tinh thần, hắn đã đi tới một gian khuê phòng.
Bên trong gian phòng tràn ngập mùi hương hoa độc côi.
Trên giường chăn gối màu xanh sẫm lộn xộn, trên đó đầy rẫy bình bình lọ lọ xếp đặt ngổn ngang, hẳn là đang điều chế thuốc.
Mà trên bàn nhỏ phía bên kia lại là các loại văn kiện chồng chất như núi, tuy vậy so với những thứ lộn xộn trên giường thì rõ ràng bên này được phân loại cực kỳ ngay ngắn sạch sẽ.
A di này luôn luôn rất rõ ràng, công tư phân minh.
Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt, cuối cùng nhìn vào trên người Lâu Cơ đang ngồi ở trên giường: “Tỷ, ngươi gọi ta tới là vì cái gì?”.
“Trường Thiên, đưa cho ta”.
“??”
Hứa Nguyên.
Lâu Cơ nheo đôi mắt biếc: “Đừng giả bộ hồ đồ, Hứa Trường Ca đã đưa cho ngươi viên thiên tấn nguyên tinh, đừng tưởng rằng ta không biết”.
Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy dựng lên, cười ha hả đi tới bên giường rồi ngồi xuống, nói: “Tỷ, phụ thân ta nói thứ này là cho Vũ Nguyên dùng, ngươi ở thành Bắc Phong cũng không phải là không có thông tấn viên tinh”.
Lâu Cơ liếc mắt đưa tình, giữ chặt cánh tay Hứa Nguyên: “Ta chỉ mượn dùng hai ngày mà thôi, Trường Thiên ngươi đừng có nhỏ mọn như vậy nha”.
Hứa Nguyên trợn trắng mắt.
Đại khái mượn như này giống với bánh bao ném chó.
Trầm mặc trong giây lát, Hứa Nguyên lấy ra một hộp đen từ trong tu di giới.
Lâu Cơ nhìn thấy một màn như này, đôi mắt bỗng sáng lên: “Đây là...”
“Tu di giới”.
Hứa Nguyên chậm rãi mở hộp đen ra, bên trong là ba mươi tám cái tu di giới chỉnh chỉnh tề tề.
Tu di giới không có cách nào có thể đặt vào trong tu di giới khác, nhưng nếu dùng loại hộp đen trân quý có chất liệu đặc thù này để ngăn cách thì có thể đặt vào.
Hứa Nguyên vừa chậm rãi đưa hộp đen cho Lâu Cơ, vừa nói: “Không gian bên trong tu di giới này rất lớn, từ lúc ở Đế Kinh đã chứa đầy vật tư. Nếu vận chuyển tới tiền tuyến, phụ thân nói chắc hẳn đủ cho Tông tiên sinh tiêu hao trong hai tháng, xin nhờ tỷ tỷ đưa qua”.
Hai vạn năm trước, những cái tông môn kia đều là thổ hào, hàm lượng Huyền không thạch trong mỗi chiếc tu di giới là cực cao, cho dù trải qua năm tháng hao mòn thì chất lượng vẫn như cũ, không phải tu di giới hiện nay có thể so sánh.