Đôi mắt Lâu Cơ lóe lên, gật gật đầu, thu hồi tu di giới sau đó nói: “Được, tỷ tỷ phụ trách chuyện này. Trường Thiên, chúng ta tiếp tục nói chuyện thiên tấn viên...”.
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lâu Cơ im bặt, ánh mắt nhìn về phía nam thành mang theo vẻ khó tin.
Trong lúc Lâu Cơ còn đang thương lượng, mấy chiếc xe ngựa áp tải ‘Vân Khí đạn’ đã bị người của Hắc Lân vệ mang đi.
Sau khi Lâu Cơ cùng với Hứa Nguyên rời đi, Lý Thanh Diễm ngồi một mình trong xe ngựa xem xét lại tình báo của chiến sự mà Hắc Lân vệ đã tập hợp.
Rất chi tiết.
Có phần miêu tả rõ ràng bằng văn bản, cũng có mấy tấm địa đồ.
Ghi chép cẩn thận tất cả những gì đã xảy ra ở Bắc Cảnh trong ba tháng qua.
Nói ngắn gọn, bởi vì trên trời giáng xuống bão tuyết, quân đội Đại Viêm phải hợp binh lại một chỗ để cố thủ, mà Man Tộc trong thời gian này muốn tận dụng mọi khả năng để tiêu hao quân lực của Đại Viêm.
Trận bão tuyết bất ngờ này đã giúp cho Man Tộc quanh năm sinh sống ở nơi lạnh lẽo ngay lập tức chiếm cứ thiên thời cùng với địa lợi, như là cá gặp nước.
Mặc dù quân lực Đại Viêm cường thịnh, nhưng dưới loại thiên tai này cũng chỉ có thể lựa chọn thu binh cố thủ.
Ở giai đoạn đầu của bão tuyết, Vũ Lâm quân dưới tay nàng cũng bởi vậy mà chịu thiệt thòi rất lớn.
Phân tán binh lực sẽ đại biểu cho việc bị đánh bại từng cái một.
Đối với điểm này, Võ Thành Hầu và Tông Thanh Sinh đã lục đục đánh đấm với Dị vương của Man Tộc hơn một tháng.
Đã xảy ra ba trận giao chiến quy mô lớn, song phương tổn thất không phải là nhỏ, tuy vậy quân đội Đại Viêm cũng đạt được mục tiêu chiến lược là hợp binh lại một chỗ.
Mà từ khi Võ Thành Hầu và Tông Thanh Sinh thu hẹp binh lực tới nay, đại quân Man Tộc vẫn liên tục du hành xung quanh, chỉ lượn lờ mà không đánh.
Cẩn thận xem xong những miêu tả trong văn bản, Lý Thanh Diễm trải một tấm bản đồ ra trên mặt bàn trà.
Bố cục quân đội, vị trí đóng quân, lộ tuyến vận chuyển tiếp tế của Đại Viêm hoàng triều ở trên bản đồ được vẽ ra không sót thứ gì. Hơn nữa còn có vị trí của các chi quân đội bố phòng của Hắc Lân quân, Bắc Phong quân, thậm chí còn có bên phía tông môn.
Bên cạnh mỗi nơi đóng quân đều được đánh dấu một ít hàng chữ li ti miêu tả quy mô thương vong, tình huống dự trữ lương thảo quân giới.
Ngoài ra, còn đánh dấu mấy cứ điểm của Man Tộc được phát hiện ra.
Nhìn bản đồ, theo thời gian trôi qua, đôi mắt phượng của Lý Thanh Diễm dần dần nheo lại.
Từ hơn một tháng trước, sau khi Man Tộc tổ chức tiến công quy mô lớn vào doanh trại của Tông Thanh Sinh không đạt được kết quả, đến nay vẫn luôn chỉ tiến hành tập kích quấy nhiễu quy mô nhỏ.
Nàng từng thấy bão tuyết ở sâu trong Bắc Cảnh.
Tuyết sâu, cơ hồ có thể vùi lấp cả một người, binh lính tu vi thất phẩm bình thường không thể nhìn thấy gì với khoảng cách ngoài năm trượng.
“Thuật hao binh?”
Lý Thanh Diễm nhận ra được vị Man Vương đã thống nhất Bắc Cảnh kia muốn làm cái gì.
Tướng lĩnh cao cấp có thể không cần nghỉ ngơi, nhưng binh lính thì không.
Viễn chinh ngàn dặm, cô độc ở Bắc Cảnh, bị tập kích quấy nhiễu cả ngày lẫn đêm, trải qua sự mệt mỏi lâu dài, rất dễ dàng bị một kích bất ngờ phá nát.
Nghĩ vậy, Lý Thanh Diễm nhăn nhắn trán, đầu ngón tay tinh tế di chuyển nhẹ nhàng trên bản đồ.
Mộ thúc không phải tướng lĩnh tầm thường, vị Tông Thanh Sinh kia càng không phải người bình thường. Bằng vào năng lực cầm quân của hai người bọn họ, dùng chiêu thức này để đối phó với quân đội của bọn họ thì cơ hồ hiệu quả có thể thu được lại càng nhỏ.
Dị Vương Man Tộc kia kiên trì làm như vậy thì nguyên nhân là muốn làm cái gì? Lý Thanh Diễm suy tư, mắt phượng mang cảm xúc khó hiểu, ý đồ muốn ngồi vào vị trí của đối phương để hiểu được ý nghĩ của đối thủ cũ.
Không biết trải qua bao lâu.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ lớn vang vọng từ phía nam thành, cắt đứt suy nghĩ của Lý Thanh Diễm.
Trầm mặc trong giây lát, Lý Thanh Diễm đứng dậy ra khỏi xe, nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Chỉ thấy bên ngoài thành phía đó phun lên một cột lửa khổng lồ, mà đại trận hộ thành của thành Bắc Phong cũng vì vụ nổ này mà cứ thế mở ra.
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Coongggg....”.
“Coongggg....”.
“Coongggg....”.
Ba tiếng chung cảnh báo cực lớn vang lên ở trên bầu trời thành Bắc Phong.
Man Tộc, bắt đầu công thành.
Tầng cao nhất, tháp Thông Thiên.
Mênh mông mây trắng, một bóng hình cao gầy mỹ diệu như ẩn như hiện ở nơi đó, nương theo gió lạnh trên không trung, tà váy trắng noãn kiểu cách phức tạp phiêu phiêu phấp phới.
Thiên Uyển nhìn về hướng bắc, đôi đồng tử vàng sậm lấp lóa ánh sáng lạ thường.
Giữa mây mù cuồn cuộn, một thân ảnh bước dọc theo cầu thang lên tới đỉnh tháp, quỳ xuống phía sau nữ tử: “Các chủ”.
Đây là một nam nhân, dáng vẻ trung niên, nhưng râu tóc đã ngả màu hoa râm.
Nếu một ít cao tầng trong các tông môn ở đây, có thể nhận ra nam nhân trung niên này chính là Thái Sử Nhiên, chưởng giáo của Thiên Hư giáo, đại tông của Nam Cương.
Thiên Uyển bình thản liếc nhìn đối phương một cái, không có để hắn đứng dậy, từ môi nàng phát ra thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: “Như thế nào?”.