Thái Sử Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, làm ra lễ tiết, cười nhẹ một tiếng: “Ta có trao đổi với một số bạn cũ, bọn họ chuẩn bị động thủ, thời gian hẳn sẽ là mấy ngày gần đây”.
Thiên Uyển thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bắc, tựa như nàng có thể nhìn thấy mơ hồ tình cảnh ở bên kia: “Đã bắt đầu rồi”.
Đôi mắt Thái Sử Nhiên ngưng trọng, cúi đầu càng sâu hơn: “Các chủ có thần thông cái thế, có thể nhìn được vạn dặm phương bắc”.
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, chần chờ, nói: “Thế nhưng chúng ta thật sự không nhúng tay vào chuyện này hay sao? Hẳn là có thể đập nát toàn bộ mưu đồ của Lý Diệu Huyền và Hứa Ân Hạc”.
Thiên Uyển đeo mạng che mặt màu xanh dương, khuôn mặt mỹ diệu không lộ ra chút biểu tình nào: “Đã không thể nhìn thấy tương lai, hai người kia cũng không phải nhân vật đơn giản. Lần này chúng ta xuất thế thì vốn đã bị thiên hạ căm thù, nếu tùy tiện tham gia rất có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân. Yên lặng theo dõi kỳ biến là được”.
“Hơn nữa giọt mực nước kia đã biến mất ở thành Đế An hơn một tháng, nếu hắn đi tới Bắc Cảnh. Biến cố như thế, có thể gạt bỏ giọt mực này từ trong trứng nước”.
Thái Sử Nhiên nghe vậy, thoáng trầm mặc, hạ giọng nói:
“Nhưng Thánh nữ, nàng...”.
Lời còn chưa dứt, ánh mắt thần tính vô cảm của Thiên Uyển đã nhìn chăm chú vào Thái Sử Nhiên.
Thấy vậy, Thái Sử Nhiên cúi đầu, không nói gì nữa.
Bắc Cảnh.
Thành Bắc Phong nằm ở trên một tuyến đường quan trọng, thuộc về trọng yếu của quan ải, được xây dựng trên bình nguyên giao thoa giữa hai dãy núi cao ngất, như một con cự thú phủ phục giữa thiên địa, nằm án ngữ phá hỏng con đường để Man Tộc xuôi nam với quy mô lớn.
Nhưng giờ phút này, tòa thành to lớn ngàn năm này lại xảy ra biến cố.
Khi xảy ra tập kích, pháo sáng bay lên từ phía nam thành, phần lớn quân thủ thành trên tường thành cao ngất cũng chỉ ngơ ngác nhìn hỏa diễm nổi lên từ dưới chân thành.
Ngạc nhiên.
Không hiểu.
Thế nhưng đại bộ phận binh lính trong thành Bắc Phong đều là lão binh trú đóng dày dặn kinh nghiệm chiến trận, sau khoảnh khắc ngây người ngắn ngủi, từng tiếng hô vang được gia trì thêm nguyên khí được khuếch tán ở tường thành phía nam.
“Đừng để cho lão tử nổi điên, cút đi chuẩn bị khí giới thủ thành!”.
“Thành phòng ti lăn xuống đi xem tình trạng hao tổn của tường thành!”.
“Truyền lệnh, thông báo cho Vũ Lâm Quân, có thể có Man Tộc đột kích!”.
“Chu Vũ Tử, đóng cửa thành cho lão tử!”.
“Đường Khúc Tướng, bên ngoài kia còn có hơn phân nửa đoàn xe chưa được vào thành, có cả huynh đệ của chúng ta ở đó kiểm tra”.
“Con mẹ nó, lão tử đếch quan tâm! Không phải lúc này thì lão tử qua băm ngươi!”.
“Mở trận! Mở trận!!”
Dưới sự tổ chức của sĩ quan cơ sở, lấy mười người làm đơn vị, từng đội binh lính được điều hành, khí giới thủ thành được lên nòng, trận văn cục bộ mỗi nơi đều được mở ra, chuông cảnh báo huýt dài!
Ở mấy động khẩu vào thành, từng tấm cửa thành dày nặng lập tức được hạ xuống, thương nhân cùng với yêu thú vận chuyển hàng hóa ở cửa thành không kịp chạy trốn bị ép ngay thành thịt nát, mà thương đội cùng với xe ngựa phía bên ngoài chưa kịp vào trong thành trong giây lát loạn thành một mảnh.
Tiếng mắng chửi, cầu xin tha thứ, tiếng gào thét cố gắng nói ra quan hệ để vào thành nhốn nháo vang lên không ngớt.
Nhưng vào giờ khắc này, quân đội thủ thành tất nhiên lựa chọn bỏ qua những âm thanh này, ít nhất là những lão binh trải qua trăm trận kia không nhìn lấy một cái.
Ngay sau khi bị tập kích, tường thành phía nam đã rất nhanh chóng để tiến vào trạng thái hành động chuẩn bị chiến đấu.
Là trong lúc binh linh tầng dưới chót tích cực chuẩn bị, một thân ảnh từ phía trong thành bay vút đến, bước trước bước sau đã tới thành lâu phía nam.
Hơn năm mươi tuổi, mặc áo giáp phó tướng của Vũ Lâm Quân.
Vừa đặt chân lên tưởng thành, phó tướng trung niên mang áo giáp cau chặt mày nhìn chằm chằm về đường chân trời phía nam, đập vào mắt đều là một màu tuyết trắng, nhưng xuyên qua bông tuyết phấp phới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng mờ của ba toàn thành di động chậm rãi tiến tới thành Bắc Phong.
Trầm mặc nhìn chăm chú trong giây lát, thần sắc trên mặt phó tương đã hoàn toàn trở thành nghiêm trọng.
Mà đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, lại là một người khác nhanh chóng bay tới rơi xuống bên cạnh phó tướng.
Người vừa tới nhìn qua thấy mười phần thư sinh, mặc quân phục hiệu úy. Nhìn thấy phó tướng, người thư sinh trẻ tuổi lập tức hành lễ đơn giản: “Thương phó tướng”.
Phó tướng trung niên liếc mắt: “Nguyên thống lĩnh, những người khác đâu?”.
“Hôm nay Nguyên mỗ ở chợ phía nam thành để trù tính vật tư được đưa tới, ở gần, tới nhanh, những người khác hẳn là còn đang trên đường”.
Nguyên Hạo nghe xong chỉ giải thích đơn giản, sau đó hỏi ngay:
“Thương phó tướng, tình huống tường thành như thế nào?”
Nghe vậy, Thương phó tướng im lặng trong giây lát: “vừa rồi có chiếc xe vận chuyển nguyên tinh phát nổ”.
“Nổ nguyên tinh?”
Nguyên Hạo bỗng nhiên sửng sốt, tức giận chửi: “Con mẹ nó, dùng xe ngựa vận chuyển nguyên tinh... Thằng nào làm ra cái chuyện ngu xuẩn này??”.