Thương phó tướng lắc đầu: “Không rõ lắm, mọi thứ đều bị nổ thành cặn bã, còn chưa kịp điều tra”.
Nguyên Hạo thở ra một hơi sương trắng, đi về phía trước hai bước, liếc nhìn về phương hướng pháo sáng bay lên: “Con mẹ nó, hiện tại tình trạng hư tổn như thế nào?”.
Ánh mắt Thương phó tướng có phần nghiêm trọng: “Tường thành bị tổn hại không lớn, chỉ là một bộ phận trận văn bị phá hư, nhưng xe ngựa kia lại trực tiếp nổ tung ở trong cửa thành, Khải Hoàn Môn trong lúc này không đóng lại được”.
Nghe nói như thế, trong lòng Nguyên Hạo trầm xuống.
Khải Hoàn Môn là một cửa chính của nam thành, có lượng lưu thông ra vào khá lớn, nếu như không đóng được trong tình trạng hiện tại quân đội thủ thành thiếu vắng, tuyệt đại bộ phận đã được điều phối đi lên phía bắc...
Nếu Man Tộc đột kích, vậy có thể bị phá thành ngay lập tức.
Giương mắt nhìn về phía xa xa, vào giờ phút này, ba cái bóng đen khổng lồ cơ hồ ngang bằng với tường thành Bắc Phong đã chậm rãi di động tới đến phía nam thành Bắc Phong khoảng cách hơn hai mươi dặm.
Nhìn thất cảnh tượng như vậy, đồng tử Nguyên Hạo co rút lại: “Đó là...”.
Trong mắt Thương phó tướng lóe ra ánh sáng do vận chuyển nguyên khí: “Băng thú cự tượng”.
“Băng thú cự tượng?!”
Nguyên Hạo suy tư trong giây lát, sau đó bỗng nhiên ngẩn người: “Tại sao chủ lực Man Tộc lại có thể xuất hiện tại phương nam?”.
Hình thể khổng lồ đại biểu cho tiêu hao tài nguyên cực lớn, ở nơi hoang sơn dã lĩnh như bình nguyên gió tuyết phương bắc muốn nuôi nấng một con chiến tranh cự thú thì cái giá phải trả không thể nói là không lớn.
Nói cách khác, đồ chơi này vốn là tiền mua quan tài của Man Tộc.
Loại tiền quan tài này đã xuất hiện ở phía nam thành, có nghĩa là lần công thành này không phải là tấn công nghi binh.
Trong nháy mắt tiếp theo, giọng Nguyên Hạo mang theo vài phần sát ý, liếc mắt nhìn mấy tòa quân doanh khổng lồ trong thành: “Man Tộc không thể động thủ với xe vận tải của Đại Viêm chúng ta, đây là trắng trợn phản quốc”.
Thương phó tướng lại không vì vậy mà biến đổi sắc mặt, chỉ nói: “Tông môn Bắc Cảnh có ngu xuẩn hơn nữa cũng không có khả năng làm ra loại chuyện đần độn này, việc này hẳn là có người khác, hiện giờ việc cấp bách là bảo vệ thành Bắc Phong”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người trang phục đỏ rực xinh đẹp phiêu phiêu rơi xuống.
Nhìn thấy người tới, Thương phó tướng kinh ngạc một cái, vội vàng quỳ xuống hành lễ, run giọng nói: “Điện hạ, không phải là ngài bí mật tới đây ư, sao lại đột nhiên xuất...”.
“Câm miệng”.
Ánh mắt lạnh lùng giống như muốn sát nhân đảo qua hai người, Lý Thanh Diễm lạnh lùng nói: “Ta không ra mặt, vậy hiện giờ ai tới thống lĩnh quân đội trong thành Bắc Phong?”.
Gió tuyết trên tường thành heo hắt thổi, một mảnh yên lặng.
Hiện tại, vì tiêu diệt Man Tộc, tinh nhuệ trong thành Bắc Phong gần như đã đi hết, lại bởi vì thiên tai bão tuyết nên giờ hoàn toàn cô độc trong cánh đồng tuyết.
Thành Bắc Phong có thể trực tiếp điều động chỉ có một vạn Hắc Lân quân dưới tay Nguyên Hạo, cùng với một loạt Vũ Lâm quân dự bị mới được bổ sung thêm.
Tính toán đâu ra đấy cũng không quá ba vạn.
Mặc dù tinh nhuệ của các tông môn đều làm ổ ở huyện Hầu Đình bên kia, nhưng tất cả hoặc nhiều hoặc ít đều giữ lại một vài khúc bộ bảo vệ quê nhà, rất nhiều tông môn thế gia như vậy chỉnh hợp lại cũng đại khái có mười vạn quân đội.
Nhưng nếu không có một người có khả năng lãnh đạo đứng ra chỉnh hợp lại, cuối cùng hơn phân nửa khả năng sẽ biến thành cảnh tượng Bắc Phong bị vây hãm trước đó.
Đùn đẩy lẫn nhau, đều tự bảo toàn thực lực, ai cũng không muốn đánh trận ác chiến, ai cũng không muốn thủ hộ nơi Man Tộc trọng điểm tấn công.
Trận biến cố đột ngột này khiến Lý Thanh Diễm buộc phải đứng ra.
Đôi mắt Lý Thanh Diễm đỏ tấy lên, chăm chú nhìn về mấy bóng đen như ngọn núi khổng lồ ở phương xa, thở ra một hơi sương trắng: “Thương Lê Bình, Man nhân lấy quy mô như thế mà vòng từ Bắc Cảnh xuống phía nam, mấy ngày nay ngươi đang làm những gì?”.
Thương Lê Bình há miệng, nhưng cuối cùng không dám nói gì, cùi đầu: “Thuộc hạ vô năng, nguyện bị xử trí theo quân quy”.
Lý Thanh Diễm siết chặt nắm tay, sát ý trong mắt bắt đầu xuất hiện, nhưng sau đó lại thở dài: “Đứng lên đi. Hiện giờ là lúc dùng người, ngươi muốn bổn cung như thế nào lại chém ngươi?”.
“...”
Thấy bầu không khí thoáng hòa hoãn xuống, Nguyên Hạo cũng đang quỳ rạp ở bên cạnh, lúc này nói chen vào: “Vũ Nguyên điện hạ, những Man quân này vòng tới phía nam cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của Thương thống lĩnh, hẳn là bọn chúng lén lút đi vòng từ hai bên núi Hưng Nguyên tới đây”.
Lý Thanh Diễm lạnh lùng liếc Nguyên Hạo một cái, cũng không bởi vì chế phục Hắc Lân quân mà thay đổi thái độ, giọng nói rất lạnh: “Thiên tai bão tuyết làm cho Man nhân như cá gặp nước thì bản cung có thể lý giải, Man nhân biết đi vòng qua đường núi thì bản cung cũng có thể lý giải, nhưng ngươi nói cho bản cung biết, băng thú cự tượng là mục tiêu to lớn như thế, vì sao có thể đột ngột xuất hiện ở phía nam thành Bắc Phong?”.
Nói xong, Lý Thanh Diễm hít sâu một hơi, ở trên tường thành phun ra một đoàn sương trắng: “Thương Lê Bình, hôm nay bản cung chờ ở ngoài thành đã thấy, trinh sát phi hành ra khỏi thành lúc giờ mão bảy khắc, trở lại vào lúc giờ thìn một khắc”.
*Mình xin cảm ơn đạo hữu phamngoc070718 đã đẩy kp.
Cảm ơn tất cả mọi người đang đọc truyện!