“Thời gian hai khắc có thể kiểm tra xung quanh phạm vi một trăm dặm hay sao?”.
“Thương phó tướng, nói cho bản cung, tướng lĩnh phụ trách trinh sát phụ cận thành Bắc Phong là ai?”.
Thương phó tướng nghe nói như thế, ý thức được ngay rằng đối phương muốn giết người lập uy, nhanh chóng hạ giọng nói: “Điện hạ, tuyết lớn như vậy, nếu trinh sát phi hành tiếp tục tiến sâu, rất dễ dàng bị lạc phương hướng, không quay về được”.
“Thương Lê Bình, ngươi thật sự cho rằng bản cung không dám giết ngươi?”.
Giọng nói Lý Thanh Diễm trở nên mãnh liệt: “Bình thường ta dạy các ngươi yêu binh như con, không phải là để cho các ngươi sủng ái bọn chúng thành bảo bối, đây là lơ là nhiệm vụ, ngươi thật sự không biết nếu như thành Bắc Phong bị mất thì đại biểu cho cái gì?!!”.
Thân hình Thương phó tướng có chút run rẩy, cung cung kính kính phun ra tên một người ở thành Bắc Phong.
Khuê phòng Lâu Cơ.
Bầu không khí thoải mái cãi cãi cọ cọ lúc vừa rồi đã không còn sót lại một chút nào.
Hứa Nguyên an tĩnh ngồi ở trên giường Lâu Cơ, giống như là linh vật.
Mà Lâu Cơ thì ngồi ở một bên cầm lấy thiên tấn nguyên tinh Hứa Nguyên vừa đưa cho, ở trước mặt hắn không ngừng liên hệ với một cơ số người loạn thất bát tao.
Hai khắc sau, Lâu Cơ tán đi công pháp, cất ngay thiên tấn nguyên tinh vào trong tu di giới của nàng.
Nhìn thấy như vậy, khóe miệng Hứa Nguyên co rút, nhưng cũng không đòi hỏi trở về.
Bởi vì biết rằng hiện tại muốn đòi lại, đại khái là không hồi âm.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, Lâu Cơ thở dài sâu kín: “Trường Thiên, nếu thế cục không đúng, ngươi theo tỷ tỷ đi thẳng về Đế Kinh”.
Nghe nói như vậy, Hứa Nguyên nhíu mày: “Ta vừa rồi nghe ngươi trò chuyện với mấy người đó, chẳng lẽ thế cục không còn ở trong phạm vi có thể không chế hay sao?”.
Lâu Cơ nhìn Hứa Nguyên, ánh mắt rất phức tạp: “Trường Thiên, chuyện lần này tương tự như bạo loạn Cửu Liên Giáo mười bày năm trước”.
“Bạo loạn Cửu Liên Giáo...”.
Hứa Nguyên than thở một tiếng: “Chuyện thành lập võ quán Thiên An?”.
Lâu Cơ vuốt cằm, gương mặt xinh đẹp chỉ lộ ra biểu cảm tĩnh lặng: “Hẳn là tông môn chiếm được một ít tin tức, bọn họ muốn trả thù quyết định mà Hoàng Thượng và phụ thân ngươi làm ra, giống hệt với chuyện mười mấy năm trước của Hoàng Thượng và mẫu thân ngươi, lúc đó Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, bị bán đứng hãm hại, tuy rằng cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhưng kết cục như sao thì ngươi cũng biết!”.
Hứa Nguyên há miệng, không nói gì.
Bài học.
Tập đoàn lợi ích khổng lồ của tông môn muốn dạy cho Hoàng Đế một bài học.
Mà lần này lại có thể đánh đồng với sự kiện lần đó?
Trầm mặc rất lâu, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ: “Tỷ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”.
Lâu Cơ vắt chéo chân, từ tà váy lộ ra bên đùi trắng như tuyết, thở dài nói: “Lấy danh nghĩa thương hội Thiên An của chúng ta, nổ tung Khải Hoàn Môn ở thành nam”.
“Hả?”.
Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt.
Lâu Cơ giơ một tay lên, dùng ngón trỏ xoa xoa mi tâm: “Đừng nhìn tỷ tỷ ta như vậy, trong tông môn cũng có người tài hoa, tỷ tỷ có thể sắp xếp tỉ mỉ bên trong bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng có thể”.
“Bắt được rồi à?”.
“Có lọc ra được mấy người, nhưng vẫn chưa xác định được”.
“Vậy Man tộc thì sao?”.
Hứa Nguyên thoáng trầm ngâm, hỏi: “Mật thám nổ nát cái tường thành, hẳn là bởi vì phối hợp với Man tộc công thành?”.
Lâu Cơ cổ quái nhìn Hứa Nguyên một cái, hỏi ngược lại: “Như thế nào mà ta cảm giác được Trường Thiên ngươi không hoảng một chút nào vậy?”.
Hứa Nguyên im lặng, buông tay: “Lúc này phát hoảng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, hơn nữa không phải là Man tộc còn chưa đánh vào thành hay sao? Cho dù tông môn muốn tái hiện sự kiện mười mấy năm trước, hẳn là hai hoàng tử trong thành mới là lựa chọn đầu tiên của bọn họ, công tử bột như ta không đáng cho bọn họ hưng sư động chúng như vậy”.
Lâu Cơ nhìn Hứa Nguyên bằng ánh mắt phức tạp, hạ giọng nói: “Được rồi, quân đội Man tộc đã xuất hiện ở phía nam thành”.
Nghe được lời xác nhận này, Hứa Nguyên vừa ngồi một bên suy tư, vừa nhỏ giọng than vãn: “Thành nam? Những Man tộc này đi đường núi?”.
Thành Bắc Phong nằm ở trên bình nguyên án ngữ giữa hai tòa sơn mạnh, đi vòng tới nam thành Bắc Phong, tất nhiên chính là đi qua núi rừng vách đá, ở loại địa phương này chỉ cần hơi không chú ý sẽ ngã thành thịt nát, vả lại khó có thể vận chuyện khí giới công thành cỡ lớn.
Nghĩ tới đây, ở trong đầu Hứa Nguyên chỉnh lý thế cục hiện giờ của Bắc Cảnh thành một hình dáng đại khái.
Từ bắc xuống nam.
Man tộc quấy rối quân đội.
Vùng núi Đại Ly, có Võ Thành Hầu và Tông Thanh Sinh.
Một phòng tuyến Hầu Đình, ba mươi vạn tinh nhuệ tông môn Bắc Cảnh.
Thành Bắc Phong, Lý Thanh Diễm.
Đại quân Man tộc.
Mà hình dạng này vừa hiện ra, con mắt Hứa Nguyên mang theo một vẻ khó tin nhìn về phía Lâu Cơ: “Tỷ...”.
“Tên dị vương Man tộc này...”.
“Muốn ăn sạch hết bảy mươi vạn tinh nhuệ của Đại Viêm ở Bắc Cảnh?”.