Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472 - Hiện Tại Không Phải

Chương 472 - Hiện tại không phải
Chương 472 - Hiện tại không phải

Vấn đề này của Hứa Nguyên, Lâu Cơ cũng không trả lời.

Mà ngay tích tắc hỏi ra vấn đề này, kỳ thực trong lòng Hứa Nguyên cũng đã có đáp án.

Ngàn vạn suy nghĩ.

Bảy mươi vạn tinh nhuệ của Đại Viêm.

Đây cũng không phải là danh xưng bảy mươi vạn đại quân khi đánh trận thời cổ đại trong kiếp trước.

Một cái củ cải một cái hố, cái nào cũng có nhiệm vụ riêng, mỗi người trong đó đều là binh lính tinh nhuệ.

Thành Bắc Phong là cửa ngõ của ba châu thuộc Bắc Cảnh, cũng là con đường vận lương duy nhất đi lên phía bắc.

Nếu để mất, bảy mươi vạn đại quân khổng lồ sẽ lập tức bị vây ở cánh đồng tuyết nơi Bắc Cảnh, không nhận được tiếp tế.

Thiên tai bão tuyết như thế, Man tộc có thể đi đường vòng xuyên qua dãy núi, chẳng lẽ bảy mươi vạn quân đội Đại Viêm cũng có thể bật chế độ đi xuyên?

Cấu trúc sinh lý của thân thể cũng khác nhau.

Nếu thực sự làm như vậy, rồi bị Man tộc bắt gặp, cộng với gió tuyết trong vách đá núi rừng, vậy đó chính là một trận tan tác quy mô lớn.

Trong lúc trầm mặc, Lâu Cơ lấy ra mấy phần hồ sơ từ trong tu di giới: “Trường Thiên, đây là tình huống đại khái của Bắc Cảnh, lúc trước tỷ tỷ cũng đã cho Vũ Nguyên một phần, giờ ngươi nhìn kỹ một chút”.

Hứa Nguyên mạnh mẽ xốc lại tinh thần, đưa tay ra nhận lấy, im lặng nhìn kỹ.

Tuy rằng không rõ ràng mình có thể làm những gì, nhưng hiểu rõ tình huống một chút thì luôn luôn không sai.

Mà từ từ xem lướt qua, không khí trong phòng cũng dần dần áp lực.

Thế nhưng, cùng có áp lực như vậy xa xa không chỉ có gian sương phòng này, bởi vì đám mây đen phá thành đã bao phủ ở cả tòa thành Bắc Phong.

Im lặng xem xong, Hứa Nguyên ngước đôi mắt lên: “Hiện tại ở thành Bắc Phong này, ngươi là người đứng đầu thế lực Phủ Tướng Quốc của chúng ta?”.

“Lúc trước là ta, hiện giờ lại không phải”.

Lâu Cơ lắc đầu.

“Hiện tại là ai?”.

Hứa Nguyên hỏi.

“...”. Lâu Cơ không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Im lặng trong giây lát, Hứa Nguyên chỉ chỉ vào mình, mở miệng:

“Hiện tại ta là người đứng đầu?”.

“Tất nhiên.”

Lâu Cơ khẳng định: “Lúc trước phụ thân ngươi cũng đã dặn dò, đợi khi ngươi đến Bắc Cảnh, chuyện bên này do ngươi toàn quyền”.

Nghe nói như vậy, Hứa Nguyên thoáng chần chờ, hỏi: “Hiện tại đường tiếp lương bị chặt, phụ thân hắn đã biết chưa?”.

“Tất nhiên biết”. Lâu Cơ trả lời.

“Hắn nói như thế nào?”.

Hứa Nguyên vội vàng hỏi, hắn cảm giác chắc hẳn bên kia phụ thân có hậu thủ.

Lâu Cơ im lặng một lát, thở dài: “Hắn nói, cứ theo quyết định của Trường Thiên, nói rằng ngươi cũng nên học cách một mình đảm đương một phía”.

Ngừng lại một chút, Lâu Cơ tiếp tục chậm rãi nói: “Ở lại Bắc Phong, hay là để ta đưa ngươi trốn về phía nam, hoặc là tiến về phía bắc nương tựa Tông Thanh Sinh, đều ở quyết định của ngươi”.

Đầu óc Hứa Nguyên trong giây lát hóa thành trống rỗng.

Tuy rằng hôm nay chiến sự chưa nổi lên, nhưng hiện tại bởi vì Man vương hành quân nguy hiểm, thế cục đã sắp thối nát.

Quân đội trong thành Bắc Phong cũng chỉ có hơn mười vạn, có thể xưng là tinh nhuệ cũng chỉ có một vạn Hắc Lân quân dưới tay Nguyên Hạo, cùng với hai vạn Vũ lân quân vừa về thành nghỉ ngơi hồi phục và đang đợi bổ sung.

Quân đội lưu thủ của các tông môn khác đều có đến bảy tám phần là bộ đôi tu vi thứ phẩm.

Ở trong tình huống cửa thành rộng mở lại có thể bảo hộ được hay sao?

Hoặc là nói, có thể bảo vệ được bao lâu?

Lúc nãy Lâu Cơ nói cho hắn tình báo phán đoán đại khái binh lực của Man tộc hiện giờ.

Trải qua mấy lần bị chiến dịch hao tổn, các bộ lạc dưới tay Man Vương cộng lại cũng còn khoảng bốn mươi tới sáu mươi vạn binh lính có thể chiến đấu.

Giờ để hắn tiếp quản cái cục diện rối rắm này?

Khảo nghiệm hắn, lại dùng loại khảo nghiệm này?

Chơi đến hỏng rồi thì làm sao bây giờ?

“...”

Hứa Nguyên hít sâu một hơi, cũng không có từ chối, cũng không nói nhảm là thất bại thì làm như thế nào, hắn đứng dậy đi về phía bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa.

Sương phòng của Lâu Cơ nằm trên một lầu gác ở phía đông thành, có thể quan sát được hơn một nửa tòa thành cổ bị tuyết trắng bao phủ.

Trong lúc điều động quân đội, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp tĩnh lặng của tòa cổ thành ngàn năm ở trong mưa tuyết.

Chăm chú nhìn thật lâu, bỗng nhiên Hứa Nguyên ngoái đầu nhìn về phía Lâu Cơ: “Hiện giờ ta đến tọa trấn, ngươi cũng sẽ nghe lời ta?”.

Lâu Cơ nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt trên mặt Hứa Nguyên, nhấc chân vắt chéo, đôi môi đỏ mọng khẽ cười: “Trường Thiên, hiện tại ngươi muốn cho tỷ tỷ nằm ngửa, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không nằm sấp”.

“...”

Hứa Nguyên nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, không có nói tiếp.

Đến lúc nào rồi mà nữ nhân này còn có tâm tư đùa cợt sắc dục.

Thế nhưng xem ra hẳn là Hắc Lân vệ sẽ nghe lời hắn.

Đại khái làm rõ kế hoạch trong lòng, Hứa Nguyên dùng đầu ngón tay gõ gõ mái hiên bên trên cửa sổ gỗ, nhìn tường thành cao ngất như núi phía xa xa: “Tỷ, lúc nhỏ ta bị Hứa Trường Ca đưa tới đây du ngoạn, hắn nói với ta, thành Bắc Phong này một khi bị phá, bình nguyên phía sau sẽ không có nơi hiểm yếu để phòng thủ”.

Bình Luận (0)
Comment