Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 473 - Chương 473 - Rất Nhiều Thứ Không Thể Nói Rõ

Chương 473 - Rất nhiều thứ không thể nói rõ
Chương 473 - Rất nhiều thứ không thể nói rõ

Lâu Cơ đứng dậy đi tới bên cạnh hắn: “Đúng là như thế”.

Hứa Nguyên mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn sang: “Cho nên, ngươi cảm thấy Lý Thanh Diễm... sẽ tử thủ thành Bắc Phong hay sao?”.

Đồng tử xanh biếc của Lâu Cơ hiện lên vẻ kinh ngạc: “Trường Thiên, vì sao ngươi hỏi như vậy? Tầm quan trọng của thành Bắc Phong không cần nói cũng biết, nếu thất thủ, vậy Võ Thành Hầu và Tông Thanh Sinh ở bình nguyên tuyết phía Bắc Cảnh sẽ thật sự là tứ cố vô thân”.

Hứa Nguyên trầm mặc trong giây lát, gật đầu cười nói: “Quả thực như thế”.

Lâu Cơ thấy thế, híp híp hai mắt, hỏi: “Trường Thiên, ngươi nghĩ kỹ xem nên làm như thế nào?”.

Hứa Nguyên lắc đầu: “Có một hình dáng đại khái, nhưng còn cần phải xác nhận rất nhiều thứ”.

Đôi mắt Lâu Cơ lóe ra dị sắc, cười lên khanh khách, quơ quơ tay: “Cho nên, Trường Thiên, ngươi muốn tỷ tỷ ta làm cái gì?”.

Hứa Nguyên trầm ngâm phút chốc, nói: “Không cần gấp gáp, ngươi gọi Nguyên Hạo tới đây một chuyến”.

Lâu Cơ suy tư giây lát, hạ giọng nói: “Hôm nay, chắc hẳn hắn sẽ bị thê tử tương lai của ngươi triệu tập đi tham dự hội nghị tướng lĩnh cấp cao trong thành”.

“Vậy để hắn họp xong lại đến tìm ta”.

Dứt lời, Hứa Nguyên không nói thêm gì nữa, yên lặng nhìn chăm chú vào tường thành cao ngất kia.

Không hiểu sao trong đầu hiện lên một chút ít ký ức về vị Dị Vương Man tộc kia.

“Thiên hạ mặc dù lớn mà lại không có một chỗ để nuôi Thánh tộc của ta, bản vương giành một chỗ mưu sinh cho tộc nhân thì có gì là sai? Tuy bản vương chết, nhưng hàng nghìn năm sau, vẫn như cũ sẽ có một vị Thánh Vương đánh vào trong thành Bắc Phong”

Đây là trong Thương Nguyên, trước khi Dị Vương Man tộc bởi vì thất bại mà tự sát, đã để lại di ngôn cuối cùng khi tiếp nhận tra tấn của nhân vật chính.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên híp híp mắt.

Đột nhiên hắn có chút tò mò đối với vị Dị Vương Man tộc kia.

Khi số liệu hình ảnh trở thành hiện thực, người dùng một trận chiến để đánh cược lấy vận mệnh quốc gia...

Đúng là điên rồ.

Nửa canh giờ sau, sương phòng vẫn hoàn toàn an tĩnh, đàn hương bên trong lư hương bốc lên từng sợi khói.

Hứa Nguyên ngồi ở sau bàn, lật xem tình báo mà Lâu Cơ đưa cho, Lâu Cơ đứng ở bên cạnh hắn, Nguyên Hạo nửa quỳ ở trước bàn.

Một lúc lâu sau, Hứa Nguyên buông hồ sơ trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Trong hội nghị hôm nay, Lý Thanh Diễm nói thành Bắc Phong không có viện binh vẫn có thể thủ được hơn một tháng, nhưng Nguyên thống lĩnh ngươi phán đoán là nhiều nhất có thể thủ được bảy ngày?”.

Nguyên Hạo ôm quyền, gật đầu hạ giọng nói : “Tam công tử, lời nói của Nguyên mỗ đều là thật, cửa thành phía nam không thể đóng lại, chỉ có thể dùng mạng người lấp vào, bằng vào quân đội trong thành hiện tại thì nhiều nhất chỉ có thể thủ được bảy ngày. Tuy nhiên nếu tông môn trong thành có thể đồng lòng không sợ thương vong, vậy đại khái có thể kéo dài về sau hai tới ba ngày”.

Ta cũng không có hoài nghi lời của ngươi.

Hứa Nguyên mỉm cười: “Hiện giờ Lý Thanh Diễm làm thống soái thành Bắc Phong, dù sao cũng cần ổn định lòng quân, rất nhiều thứ không thể nói rõ”.

Ngưng lại một chút, Hứa Nguyên lại nhẹ giọng hỏi: “Lý Thanh Diễm có an bài thám báo đi dò xét đại quân Man tộc ở ngoài thành không?”.

Nguyên Hạo không chút do dự: “Tuyết lớn che khuất tầm nhìn, sau khi thành nam nổ tung, Vũ Nguyên điện hạ lập tức phái hai đội trinh sát phi hành bay ra ngoài thám thính”.

“Như thế nào?”. Hứa Nguyên hỏi.

“Tổn thương rất lớn, một trăm trinh sát phi hành chỉ có ba người có thể trở về”.

Hứa Nguyên giơ tay cắt ngang: “Ta không có hứng thú với số liệu thương vong, ta hỏi đại quân Man tộc ở ngoài thành có bao nhiêu?”.

Nguyên Hạo hơi sửng sốt, không hiểu sao trong lòng có chút buồn bực.

Cũng không phải là cảm thấy Hứa Nguyên máu lạnh, mà là cảm thấy Tam thiếu gia hỏi những chuyện này, không phải là muốn can thiệp vào quyết sách trong quân chứ?

Nghĩ vậy, nhưng Nguyên Hạo vẫn thành thật trả lời: “Ước tính sơ lược, đại khái có bốn mươi vạn quân trở lên”.

“Chờ một chút”.

Lại một lần nữa Hứa Nguyên cắt ngang: “Hiện tại tầm nhìn bị tuyết lớn che đậy, bốn mươi vạn quân kia có thể hay không là hình nộm cải trang?”.

Khóe miệng Nguyên Hạo co rút, chắp tay nói: “Mặc dù tầm nhìn bị cản trở, nhưng trinh sát phi hành đều dùng sóng âm của yêu thú để thám thính, xác định đều là người thật”.

Hứa Nguyên nghe vậy, không chút dấu vết mà quay đầu thoáng nhìn qua Lâu Cơ đứng phía sau, muốn thông qua nàng để xác nhận điểm này.

Sau khi bốn mắt gặp nhau, Lâu Cơ lập tức truyền âm cười khúc khích: “Không nhất định, tế tự bên Man tộc có thủ đoạn để cản trở, Tông Thanh Sinh cũng thiếu chút nữa là gặp thiệt thòi lớn. À... việc này là hắn dùng thiên tấn viên tinh thông báo cho ta”.

Hứa Nguyên nghe xong, gật đầu nhưng từ chối cho ý kiến.

Nguyên Hạo nhìn vào hai người ở đối diện, cẩn thận hỏi ngược lại: “Tam công tử, không biết ngày hỏi cái này để làm gì?”.

Hứa Nguyên nhìn biểu lộ của hắn, trong lòng hiểu rõ, khẽ mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ không làm cái việc người ngoại đạo chỉ huy kẻ trong nghề, chỉ là hỏi một chút mà thôi”.

“Thế nhưng nếu đại quân Man tộc đã là người thực, bây giờ đã hơn một canh giờ, vì sao bọn chúng còn chưa công thành?”.

Bình Luận (0)
Comment