Nghe vậy, Nguyên Hạo hạ giọng trả lời: “Tam công tử, bôn tẩu đường dài đến công thành phải chuẩn bị kỹ lưỡng, quân lính cần nghỉ ngơi hồi phục, khí giới phải sắp đặt, vây kín cần thời gian”.
“Hơn nữa hiện giờ Man tộc đang bày trận từ hai bên trái phải vòng ra phía bắc bao vây thành Bắc Phong, đoán chừng là chuẩn bị để ngăn cản đường xuôi nam của viện quân muốn tiếp viện gấp rút, sau đó lập tức công thành”.
Chiến thuật vây điểm đánh viện kinh điển!
Hứa Nguyên thở dài trong lòng, cố ý hỏi: “Nói như vậy, những tông môn kia làm ổ chó ở huyện Hầu Đình cách đây ba trăm dặm lại coi như là chó ngáp phải ruồi? Khoảng cách ba trăm dặm... Cho dù tuyết lớn phong tỏa đường đi, nhưng bằng vào tốc độ của những tinh nhuệ kia thì hẳn là hai đến ba ngày là có thể đến được?”.
Đối với vấn đề này của Hứa Nguyên, biểu tình của Nguyên Hạo có chút cứng ngắc, hạ giọng nói: “Tam công tử, lần trước rơi vào trong tay giặc, thông tin viên tinh ở huyện Hầu Đình đã bị hủy, sau khi Vũ Nguyên điện hạ thu phục lại được huyện Hầu Đình vẫn chưa kịp điêu khắc lại, chỉ có thể phái người đi đưa tin”.
“Mặc dù có thể đưa được thư đến, nhưng hiện giờ phía bắc thành Bắc Phong có tuyết lớn khí cho không thể nhìn được vật ngoài năm trượng. Tùy tiện tiếp viện, rất có thể sẽ bị quân đội Man Tộc chặn đường đánh úp, đến lúc đó quân trận ngay lập tức tan rã”.
Hứa Nguyên tinh tế nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy sao... Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi”.
Trong lòng Nguyên Hạo buông lỏng, chắp tay rồi bước nhanh rời đi.
Mà lúc này, bỗng nhiên giọng nói của Hứa Nguyên từ phía sau truyền đến: “Nguyên Hạo, ngươi để Hắc Lân quân trong thành ra khỏi thành thử tiến công thăm dò đám Man tộc kia”.
Nghe được mệnh lệnh này, trong lòng Nguyên Hạo chợt trầm xuống, không nói gì.
Hứa Nguyên híp híp mắt: “Vì sao không nói?”.
Nguyên Hạo trầm giọng: “Tam công tử, đây là chịu chết”.
Tim Hứa Nguyên bỗng đập nhanh hơn, gằn từng chữ một: “Nguyên – Thống – Lĩnh. Đây là mệnh lệnh”.
Nguyên Hạo hít sâu một hơi: “Tướng ở bên ngoài, quân lệnh...”.
“Tỷ!”.
Giọng điệu Hứa Nguyên thốt ra lạnh lùng, Lâu Cơ cười híp mắt dùng ý hồn của nàng khóa chặt vào Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo chịu áp lực một lát, sau đó không tiếp tục chịu nổi gánh nặng, lập tức quỳ trên mặt đất, trầm mặc giây lát, cắn răng nói: “Tướng... Tướng ở bên ngoài, quân lệnh...được nhận”.
Dứt lời, áp lực biến mất.
Hứa Nguyên từ bên bàn đứng dậy, đi tới trước người Nguyên Hạo, cúi xuống nhìn hắn: “Chúng ta cũng coi như người quen cũ đã từng hợp tác, ta biết ngươi cự tuyệt quân lệnh của ta là vì cái gì”.
“À, là cảm thấy ta hạ quân lệnh tùy tiện, người ngoại đạo chỉ huy kẻ trong nghề tạo thành hy sinh vô ích”.
Nói xong, Hứa Nguyên vỗ vỗ vai Nguyên Hạo, giọng nói trầm trọng: “Nguyên thống lĩnh, hiện tại ngươi đứng ở vị trí còn chưa đủ cao, nhìn thấy những thứ chỉ là một góc của vạn dặm, ta có thể cam đoan với ngươi, bọn họ hy sinh là tất yếu”.
Nghe vậy Nguyên Hạo tựa như còn muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Nếu Vũ Nguyên điện hạ hỏi tới việc này, mạt tướng nên trả lời như thế nào?”.
Hiện tại Lý Thanh Diễm thống lĩnh thành Bắc Phong, tùy tiện hành quân chắc chắn sẽ bị trách phạt.
“Ừm... Ngươi nói là...”
Hứa Nguyên đứng thẳng người, cười khẽ một tiếng:
“Đây là mệnh lệnh cười người phụ trách Phủ Tướng Quốc Bắc Cảnh của chúng ta”.
“Rõ”.
Nghe vậy, Nguyên Hạo ôm quyền hành lễ gọn gàng, xoay người đi ra khỏi sương phòng.
Cạch.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Hứa Nguyên ngồi trở lại bàn, có chút lười biếng tựa lưng vào ghế, dùng sức xoa mi tâm.
“Trường Thiên...”
Bỗng nhiên Lâu Cơ ôn nhu hỏi: “Vì sao vừa rồi ngươi không nói thẳng lý do cho Nguyên Hạo?”.
“Lý do gì?”
“Tế tự Man tộc có thủ đoạn che chắn trinh sát phi hành tiến hành thám thính”.
“À...”
Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, ngoảnh mặt nhìn lại rồi hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi biết việc này hẳn là rất lâu rồi đi, vì cái gì ngươi không nói quân tình trọng yếu này nói chó bọn họ biết?”.
Nhìn nhau, không nói gì.
“Ha ha ha”.
Lâu Cơ nở nụ cười, trăm lần mị hoặc tuôn. Đi lên phía trước đặt mông ngồi nghiên trên bàn, cười tủm tỉm nhìn Hứa Nguyên: “Trường Thiên cẩn thận thật giống với tỷ tỷ ta đây này”.
Lý do rất đơn giản, thiên tấn viên tinh.
Đây là tuyệt mật trong tuyệt mật của Phủ Tướng Quốc, dưới tình huống chiến tranh cần tu giả ra khỏi thành đưa tin, thiên tấn viên tinh chính là sát chiêu trong sát chiêu.
Người thông minh trong thiên hạ rất nhiều, Tông Thanh Sinh ở sâu trong bình nguyên tuyết phương bắc chịu cái thiệt thòi này, bên này bọn họ lập tức biết được tin tức, vậy ngày sau tất nhiên sẽ có người nào đó khui ra Phủ Tướng Quốc nắm giữ thủ đoạn truyền tấn di động nào đó.
Hai tay Lâu Cơ ôm ngực, cười khẽ hỏi: “Vậy tỷ tỷ có thể hỏi người vì sao làm những chuyện như thế này không?”.
Hứa Nguyên thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là sợ Dị Vương Man tộc kia ám độ trần thương, cho ta một kích bất ngờ. Vừa rồi Nguyên Hạo cũng nói, nếu Man tộc mượn thiên tai bão tuyết đột ngột chặn đánh, quân trận rất dễ dàng sụp đổ”.
“Nếu Man tộc chia binh hai hướng, một hướng nhiễu loạn nam thành Bắc Phong, một hướng vẫn như cũ chờ chực gần với Hầu gia và Tông tiên sinh, mà ta lại tùy tiện để cho Tông tiên sinh cứu viện, vậy thật sự là chơi đến hỏng rồi”.
“Phải thử tìm ra hư thực của đám Man tộc ngoài thành, nhưng nếu ít người thì căn bản không thăm dò ra cái gì”.
Lâu Cơ hơi nhíu lông mày: “Cần phải gấp gáp như vậy à? Ra khỏi thành thăm dò, nếu thực sự là Man tộc huy động tất cả các bộ lạc, vậy chuyến này ít nhất có một nửa không thể nào trở về”.
Hứa Nguyên cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình, im lặng một lúc lâu, nói: “Man tộc đi đường vòng để chặn đường tiếp viện tất nhiên cũng không lâu lắm, đợi bọn họ vây kín rồi công thành, tự nhiên có thể nhìn ra hư thực”.
Nói xong, Hứa Nguyên ngước mắt lên: “Nhưng hiện tại chúng ta cần phải giành giật từng giây”.