“Một khi xác nhận toàn bộ chủ lực Man tộc đã vòng qua thành Bắc Phong, ngay lập tức ngươi thông báo cho Tông tiên sinh xuôi nam”.
Phủ nha Bắc Phong khí thế bàng bạc, giống như một tòa pháo đài loại nhỏ đứng im lìm ở trung tâm thành Bắc Phong.
Gọi là phủ nha, thực ra là quân doanh.
Tường viện cao lớn giống như thành bên trong thành, thân vệ Vũ Lâm quân đứng túc trực ngoài cánh cổng cao lớn uy vũ, trên đường cái bên ngoài là từng đội binh lính tuần tra chặt chẽ.
Hết thảy đều lộ vẻ trang nghiêm và lặng lẽ, nhưng phần lặng lẽ này rất nhanh đã bị một âm thanh đánh vỡ.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Một gã binh tốt mặc quân phục truyền lệnh cưỡi ngựa Tuyết Giác từ cuối đường, lao đến nhanh như chớp, khiến cho quân đội trên đường phố cùng với đám thân vệ trực ban ngoài cửa phủ nha liếc nhìn một trận.
Tuyết lớn đến vậy, lại còn cưỡi ngựa chạy như bay ở trong thành, đã xem như phạm vào quân quy.
Tuy vậy tên lính truyền lệnh kia không hề bận tâm đến điểm này.
Đi tới trước cổng chính phủ nha, lập tức xoay người xuống ngựa, hét lớn: “Mở cửa! Nhanh lên! Có quân tình khẩn cấp cần thông báo cho Vũ Nguyên điện hạ! Nhanh mở cửa!”.
Thân vệ Vũ Lâm quân nhìn thần sắc sốt ruột của đối phương vẫn không động đậy chút nào: “Lệnh bài?”.
Trong phủ nha chứa một lượng lớn vật tư quân dụng, sốt ruột cũng vô dụng. Nếu gian tế trà trộn vào, những vật tư này có hư hao, vậy hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Binh tốt truyền lệnh cắn răng, tay chân luống cuống lấy ra một tấm lệnh bài ở trong ngực áo ném cho thủ vệ: “Cho ngươi! Nhanh lên”.
Thân vệ Vũ Lâm quân cẩn thận gọn gàng kiểm tra xong lệnh bài của đối phương ném tới, ngay sau đó phất tay ý bảo mở cửa.
Không đợi hắn trả lại lệnh bài, thân ảnh gã binh tốt truyền lệnh kia đá lóe lên phi vào trong phủ nha.
Sau cửa phủ là một con đường lát đá rộng rãi, tuyết đọng trên đường bị quét chồng chất sang hai bên, lính truyền lệnh chạy như điên thẳng đường về phía bắc, vượt qua từng bức tường viện, cuối cùng cũng thấy được một thao trường thật lớn bị tuyết trắng bao phủ.
Mà ẩn nấp bên trong bão tuyết là một toàn điện nghị sự rộng lớn mơ mơ hồ hồ đứng lặng phía cuối thao trường.
Điều làm binh tốt truyền lệnh ngây người, chính là lúc này hắn lại có thể thấp thoáng nghe thấy được bên trong điện nghị sự truyền ra một vài tiếng chất vấn kịch liệt.
Chất vấn đối với Vũ Nguyên điện hạ.
“Bây giờ cho đến lúc Man tộc hoàn toàn bao vây thành Bắc Phong còn cần ít nhất một ngày thời gian, vì sao điện hạ phong tỏa thành Bắc Phong?”.
“Man tộc sắp bao vậy, hiện tại cho huyện Hầu Đình một cơ hội cuối cùng để vận chuyển tiếp tế, vì sao không cho chúng ta ra khỏi thành vận chuyển tiếp tế?”.
“Nếu bị triệt để vây kín trong thành, tuyến đường tiếp tế bị cắt đứt, ba mươi vạn quân ở khu vực huyện Hầu Đình phải làm sao bây giờ?”.
“Chiến tranh lúc trước khiến kho lương huyện Hầu Đình bị phá hư, kho dự trữ mới xây nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một tháng!”.
So sánh với gió tuyết bên ngoài, trong đại điện là một mảnh ồn ào.
Mà trong khung cảnh ồn ào này, ai cũng không có chú ý tới, phe thứ ba là Hắc Lân quân dù là một người cũng không tới.
Tất nhiên, bọn họ cũng không cần phải đến.
Bởi vì đây cũng không phải là lần thứ hai Lý Thanh Diễm triệu tập quân nghị, mà đơn giản là một lần bức vua thoái vị.
Nói ra thì cũng buồn cười, mới một canh giờ trước, ở lần nghị sự đầu tiên, những người này mới biểu lộ ra lòng trung thành, nghe theo hết thảy điều khiển của Vũ Nguyên.
Mà một canh giờ sau, những người này đã tới đại điện nghị sự náo loạn.
Bởi vì bọn họ phát hiện Lý Thanh Diễm đã phong tỏa tất cả các cửa thành.
Khởi động pháp trận phong tỏa.
Trừ phi bọn họ dám đi qua cửa thành phía nam bị nổ tung, bằng không căn bản là không ra được.
Điều này, khiến cho bọn họ sốt ruột.
Cho nên lập tức tụ tập ở đây đòi hỏi một câu trả lời.
“Điện hạ...”.
Phía bên biên quân, một gã nam nhân trung niên một mực chưa từng nói chuyện bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Nam nhân khoác một bộ giáp dày của thống soái biên quân, nguyên khí lượn lờ quanh thân chứng thực tu vi nhị phẩm nguyên sơ của hắn.
Mà theo tiếng thở dài, âm thanh ồn ào trong đại sảnh lúc này lấy tốc độ quỷ dị mà an tĩnh lại.
Rất rõ ràng, người này chính là người khởi xướng việc “bức vua thoái vị” lần này.
Nam nhân râu dê nhìn nữ tử đứng trên công đường, bình thản lên tiếng: “Nếu ngài không thể đưa ra một lý do cụ thể, vậy cửa bắc cũng chỉ có thể do biên quân Bắc Phong chúng ta tự mình mở”.
Ở một bên khác, tướng lĩnh Vũ Lâm quân nghe nói như thế, không ít người tựa hồ muốn lên tiếng quát lớn, nhưng đều cố nhịn xuống, nhìn về nữ tử mặc long giáp nền đỏ viền vàng oai hùng đứng phía trên công đường.
Ánh mắt hội tụ, yên lặng mấy hơi thở.
“Tự mình mở?”.
Một giọng nữ trầm thấp khàn khàn rốt cục vang lên nhẹ nhàng, lượn lờ quanh quẩn bên trong đại sảnh trống trải.
Đặt hồ sơ trên tay xuống, Lý Thanh Diễm chậm rãi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, đạm mạc hỏi: “Kỳ thống lĩnh, ngươi định mở như thế nào? Là... dùng Chấn Hoa quân nội bộ công thành?”.
Kỳ thống lĩnh nghe vậy, mặt trầm như nước, chắp tay, không có nhún nhường chút nào: “Mạt tướng nào dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Hiện giờ đại địch còn ở bên ngoài, chúng ta còn cần đồng tâm hiệp lực, chỉ là muốn điện hạ cho một lý do tại sao phong thành?”.