Lý Thanh Diễm gật đầu, khuôn mặt tuyệt mĩ không nhìn ra được hỉ nộ: “Được, nếu Kỳ thống lĩnh muốn lý do, vậy bản cung cho ngươi một lý do”.
Nói xong, Lý thanh diễm đứng lên, vừa chậm rãi đi xuống bậc thang, vừa nhẹ giọng nói: “Xác thực Man tộc chưa vây thành, nhưng lang kỵ của Man tộc đã du tẩu ở ngoài thành, các ngươi muốn vận chuyển những vật tư này qua ba trăm dặm rừng tuyết trong tình huống như vậy?”.
Im lặng.
Thấy không có người trả lời, Lý Thanh Diễm khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Xem ra các ngươi cũng biết được điểm này, thế nhưng nếu các ngươi đã biết, vậy vì sao vẫn kiên trì đòi vận chuyển lương thực ra khỏi thành?”.
“Là bởi vì hiếu khách? Bọn kia không ngại đường xa ngàn dặm đi vòng tập kích thành, người ngựa mệt nhọc, cho nên muốn dùng cái này để khao thưởng đám Man tộc kia?”.
Dưới công đường một mảnh tĩnh mịch.
Sau khi một đám tướng lĩnh biên quân nhìn nhau vài lần, một gã nam nhân mặc áo giáp giáo úy bước ra khỏi hàng, chắp tay, ngôn từ chính nghĩa, cung kính trả lời: “Điện hạ nói rất đúng, tuyến tiếp tế trên mặt đất đã không an toàn, nhưng vì sao không thể để cho tu giả cao cấp dùng yêu thú phi hành ra khỏi thành? Xác suất bọn họ bị chặn lại là rất thấp”.
Lý Thanh Diễm liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng: “Ta nhớ ngươi tên là Nhiếp Vũ?”.
Giáo úy vừa ra khỏi hàng nở nụ cười, áo giáp dày nặng phát ra tiếng ma sát ken két: “Điện hạ nhớ rõ tên của mạt tướng, khiến cho mạt tướng sợ hãi”.
Lý Thanh Diễm xoay người đi tới gần cách đối phương hai trượng, tiện tay ném hồ sơ trong tay xuống dưới chân nam nhân: “Nhiếp giáo úy, nhặt lên nhìn xem”.
“Sau đó, giải thích một chút cho bản cung biết, vì sao vận chuyển vật tư quân dụng mà bên trên phi hành yêu thú có vợ con thân quyến của Nhiếp gia? Vì sao trên phi hành yêu thú kia còn có lượng lớn tài vật? Vì sao lại có hai gã tứ phẩm dung thân hộ vệ?”.
“...”. Nhiếp giáo úy.
Thấy đối phương không nói lời nào, Lý Thanh Diễm dùng một ánh mắt lạnh như băng quét qua toàn bộ đám tướng lính gọi là biên quân triều đình bên dưới, nhưng thật ra lại là tư quân của tông môn: “Chu giáo úy, Thường giáo úy, Lưu giáo úy, còn nữa, quá nhiều người bản cung sẽ không điểm danh từng cái một, các ngươi chọn ra một đại biểu giải thích cho bản cung đi”.
Nhiếp giáo úy nghe xong, mặt không đỏ tim không đập, chỉ ôm quyền nói: “Điện hạ, mạt tướng vì làm gương chi biên tướng Đại Viêm có thể để cho vợ con ở lại, nhưng những hộ vệ kia đều là gia thần của chúng ta, người hộ tống ra cũng đều là khách quý của tông môn Bắc Cảnh...”.
“Khách quý của tông môn? Xem ra bọn họ đều là tu giả”.
Lý Thanh Diễm nói rõ: “Nếu là tu giả, vậy thì hiện tại ở lại thủ thành cho bản cung”.
Nhiếp giáo úy nhíu nhíu mày, ngữ khí nặng nề nói: “Điện hạ, bọn họ cũng không phải là quân nhân triều đình, và lại đều là con cái của chưởng giáo với tông chủ, thân phận tôn quý, nếu là lần này xảy ra chuyện gì, chỉ sợ điện hạ ngài...”.
“Oành!!!”.
Một luồng nguyên khí từ trên trời giáng thẳng xuống, xuyên qua toàn bộ đại sảnh, từ trên xuống dưới Nhiếp giáo úy lập tức biến thành thịt băm.
Mùi máu tanh thoáng chốc đã khuếch tán ra khắp đại sảnh yên tĩnh.
Lý Thanh Diễm nhìn quanh một lượt, hàn khí lạnh lẽo từ trong mắt tỏa ra: “Bản cung cũng không phải quân nhân, con dân Đại Viêm đều có sứ mệnh chiến đấu bảo vệ quốc thổ!”.
“Còn nữa, đừng tưởng bản cung không biết, tu di giới trong tay các ngươi đã thông qua mấy tay tu giả truyền tin đưa tới huyện Hầu Đình”.
“Cất lại cái suy nghĩ nhỏ nhen của các ngươi đi, ai dám nói chuyện này, xử lý theo quân pháp”.
Dứt lời, ánh mắt Lý Thanh Diễm rơi xuống trên người Kỳ thống lĩnh cầm đầu.
Kỳ thống lĩnh ngước mắt lên, hắn cảm giác được đại trận trên bầu trời đã khóa chặt vào hắn.
Tuy vậy hắn vẫn không có ý định nói chuyện ngay lúc này, chỉ bình tĩnh đối mặt cùng vị công chúa sát ý lượn lờ.
Hiện giờ tinh nhuệ tông môn đã ra hết, tướng lĩnh cao cấp gần như toàn bộ đều ở huyện Hầu Đình, hắn là người nói chuyện duy nhất ở thành Bắc Phong, nếu như hắn chết thì mười vạn quân đội tông môn này sẽ biến thành năm bè bảy mảng không có bất kỳ tổ chức nào.
Đến lúc đó bụng ai cũng có ý nghĩ xấu, không có người phối hợp, vị công chúa này điều hành sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa, giết một thống soái nhị phẩm nguyên sơ sẽ tạo thành hậu quả mà không phải giết một giáo úy có thể so sánh được.
Muốn đánh cược không?
Đánh cược nữ nhân điên này không dám giết hắn, đánh cược nữ nhiên này không dám tạo ra nội đấu ở thời điểm mấu chốt này.
Giữa hai cường già nguyên sơ, không khí áp lực như ngưng tụ lại.
Cuối cùng, Kỳ thống lĩnh cúi đầu, hạ giọng nói: “Điện hạ nói rất đúng, tất cả đều nghe theo điện hạ an bài”.
Dưới tình huống hôm nay, nữ nhân điên Vũ Nguyên này tuyệt đối dám giết hắn.
Sống chết của con cái những cao tầng tông môn kia rất trọng yếu, nếu mấy người này chết ở thành Bắc Phong, đại khái hắn sẽ bị truy trách nhiệm.
Nhưng truy trách cùng với chết ngay ở trên đại sảnh này, bên nào nặng bên nào nhẹ hắn vẫn phân biệt được.