Không có bất kỳ giọng nói nào khác, toàn bộ bên trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng bước chân quanh quẩn của tướng lĩnh biên quân không công mà lùi.
Mà Nhiếp giáo úy bị một vị lão hữu của hắn nhặt mang đi.
Lý Thanh Diễm đang chuẩn bị giải tán thủ hạ tướng lĩnh bên mình đi xuống bố phòng, lại thấy một thân ảnh vội vã ngược dòng với một đám tướng lĩnh biên quân chạy vào đại điện: “Điện hạ! Điện hạ! Hắc Lân quân, Hắc Lân quân bọn hắn cưỡng ép ra khỏi thành từ cửa nam, tấn công đại doanh Man tộc”.
Trước mắt Lý Thanh Diễm tối sầm lại.
Sương phòng yên tĩnh, lầu các thành đông.
Hứa Nguyên ngồi một mình phía sau bàn án chồng chất như núi, xác nhận kỹ lưỡng một ít tin tức trọng yếu trong hồ sơ.
Tổng thể kế hoạch có thể do hắn chế định, nhưng cụ thể có thể tiếp tục tiến hành hay không lại cần rất nhiều kiến thức chuyên môn.
Bị buộc phải ngồi vào vị trí này, hiện giờ Hứa Nguyên cần học rất nhiều thứ.
Tuy vậy cũng còn may ở bên cạnh Hứa Nguyên còn có Lâu Cơ a di này.
Lâu Cơ so với lão gia gia Lạc Đạo Phàm hỏi gì cũng không biết kia thì mạnh hơn nhiều.
Chuyện không hiểu có thể trực tiếp hỏi nàng, tuyệt đại bộ phận nàng đều có thể trả lời được, cho dù không được thì cũng có thể ngay lập tức hỏi thăm người khác thông qua thiên tấn viên tinh.
Sau khi tổng hợp lại tình báo, Hứa Nguyên phát hiện vị Man Vương kia thực sự là một tay cờ bạc liều mạng.
Dựa vào mưu kế kỳ lạ dành thắng lợi để lưu danh thiên cổ, xưa đến nay chỉ có mấy trận kia, đại bộ phận người muốn chơi chiêu này đều tự đưa chính mình vào trong quan tài nằm chơi.
Nếu như thay đổi lập trường, để cho Hứa Nguyên đứng trên lập trường của vị Man Vương kia.
Hiện tại đại khái hắn đã dựa vào trận tuyết lớn này, dẫn theo bộ lạc mang theo thu hoạch phong phú cùng chiến lợi phẩm trốn về sâu trong bình nguyên tuyết kia.
Mọi việc đều có liên quan đến nhau, hiện giờ hành vi của Man tộc đi vòng qua dãy núi trùng điệp để có mặt tại nam thành Bắc Phong, chẳng những cắt đứt tuyến đường tiếp tế cho bảy mươi vạn tinh nhuệ Đại Viêm, mà còn đồng thời tự cắt đứt đường vận lương của chính mình.
Nếu là quân phòng thủ trong thành Bắc Phong không đến mức trống rỗng như vậy, hoặc là trong một tháng này khi đi ngang sơn mạch trùng điệp biến mắt dưới bạo tuyết, vậy tất cả mấy chục vạn Man tộc đều phải giao phó ở dưới chân thành này.
Trong lúc Hứa Nguyên suy tư.
“Kẹt kẹt...”.
Cửa sương phòng bị mở ra, một thân hình xinh đẹp đẫy đà từ bên ngoài đẩy cửa mà vào.
Nghe tiếng, lập tức Hứa Nguyên ngước mắt, hỏi: “Tình huống như thế nào?”.
Dáng người Lâu Cơ chập chờn đi tới đối diện bàn án ngồi xuống, uống một ngụm trà, đưa cho Hứa Nguyên một phần báo cáo vắn tắt: “Đã rút về trong thành, phối hợp với yêu thú phi hành trong thành chúng ta, bất ngờ tập kính tạo thành không ít hỗn loạn, đây là quá trình giản lược”.
Hứa Nguyên đưa tay nhận lấy, nhìn lướt qua, trong lòng có ngay một cái suy nghĩ đại khái.
Phi hành yêu thú mang theo bom nguyên tinh, tiến hành oanh tạc vào Man tộc đang triển khai quân trận ở bên ngoài thành đông, thành công hấp dẫn được sự chú ý, tiếp đó ba ngàn thiết kỵ ở thành nam gào thét xông ra mở đường, bảy ngàn bộ binh trọng hình kết trận che đậy.
Trong nháy mắt khi hai quân tiếp xúc, mặc dù Man tộc có phòng bị, nhưng bởi vì vẫn còn đang trong quá trình triển khai điều hành binh lực bao vây thành Bắc Phong, quân trận vẫn bị xé mở ra một lỗ hổng.
Chỉ tiếc rằng, sau đó đại quân Man tộc ngưng tụ ra được đồ đằng chiến tranh, lập tức bọn chúng ổn định được chiến tuyến, xuất động lang kỵ tiến hành giải sát tập kích Hắc Lân quân.
Cẩn thận xem xong báo cáo, Hứa Nguyên thở dài một tiếng: “Tuy chỉ có hơn nửa canh giờ mà một vạn Hắc Lân quân đã tổn hại hơn một nửa, đúng là tuyệt đại bộ phận chủ lực của Man tộc đã tới”.
Hứa Nguyên trầm mặc trong giây lát, hỏi Lâu Cơ: “Nguyên Hạo đâu?”.
“Đã trở lại, nhưng vừa vào thành đã bị Vũ Nguyên bắt giữ”.
Lâu Cơ vừa nói, vừa thở dài, nói: “Nếu Nguyên Hạo không đưa ra được lời giải thích hợp lý, nhìn bộ dáng của Vũ Nguyên như vậy, tựa hồ là muốn chém”.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày: “Chém?”.
Ra khỏi thành tấn công, lại còn ở trong hoàn cảnh xấu tuyệt đối như thế đánh ra được chiến quả, rút lui được một nửa, Nguyên Hạo tướng tài như vậy cũng không nên bị chém”.
Lâu Cơ thấy thế khẽ mỉm cười, trấn an nói: “Đương nhiên, hẳn là Vũ Nguyên chỉ là suy nghĩ như vậy một chút mà thôi, dù sao không phải lúc Trường Thiên ngươi đã nói với Nguyên Hạo sao, để cho hắn đem cái nồi này úp vào người phụ trách Phủ Tướng Quốc ở Bắc Cảnh”.
Trong lòng Hứa Nguyên thoáng buông lỏng.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên Lâu Cơ nhướng mày, làm một cái thủ thế im lặng cho Hứa Nguyên, lấy ra thiên tấn viên tinh từ trong tu di giới: “Không biết điện hạ tìm ta có chuyện gì?”.
“Lâu tổng trưởng”.
Thanh âm khàn khàn của Lý Thanh Diễm từ trong viên tinh truyền ra, đơn giản và trực tiếp: “Hành động ra khỏi thành của Nguyên Hạo là do ngươi sai khiến?”.
Lâu Cơ chớp chớp mắt với Hứa Nguyên, cười duyên trả lời: “Xem như vậy đi, có vấn đề gì sao?”.
Thanh âm của Lý Thanh Diễm không nghe ra hỷ nộ: “Bản cung không biết các ngươi đang mưu đồ cái gì, nhưng bản cung không hy vọng loại chuyện này phát sinh lần thứ hai”.
Lâu Cơ híp híp mắt, hỏi: “Ta cũng không thể cam đoan với điện hạ, thế nhưng ngược lại ta rất tò mò, nếu là xảy ra lần thứ hai, điện hạ chuẩn bị dùng trận pháp chém ta?”.