Lời nói của Lý Thanh Diễm kỳ thực rất có đạo lý, hiện giờ ngộ nhập vào tuyệt địa như Huyết Ma Quật này, như thế nào mới có thể còn sống đi ra ngoài mới là chuyện trọng yếu nhất.
Trong Thương Nguyên, bị dị quỷ cao cấp công kích, sẽ có tỷ lệ rơi vào trạng thái liên tục trọng thương, không có cách nào chữa khỏi.
Hiện giờ nghĩ lại, đại khái loại trạng thái này chính là dị quỷ hóa.
Thế lửa hơi nhỏ, Hứa Nguyên tùy tiện lấy ra một chút dầu lửa đặc biệt từ trong tu di giới: “Thực ra, động cơ khiến ta muốn săn giết con Mặc Xà kia cũng rất đơn giản, bởi vì muốn tăng thêm một tầng bảo hiểm cho việc chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài. Chuyện này, ta cũng không muốn độc đoán, nếu như không muốn như vậy thì chúng ta cũng có thể bàn bạc kỹ lại”.
Dầu lửa vừa thêm vào bùng cháy lên, ánh sáng yếu ớt lại một lần tỏa ra sáng loáng.
Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm một lúc lâu vào một bên sườn mặt bị hắt sáng của hắn, thở dài: “Nói xem là tầng bảo hiểm gì”.
Hứa Nguyên không xoay đầu nhìn qua, chỉ nhìn chăm chú vào đống lửa trước mặt: “Giống như yêu tộc sẽ có yêu đan, nhân tộc chúng ta sẽ có đan điền và thức hải. Trong cơ thể dị quỷ cũng có một loại vật liệu tên là ‘ma tinh’”.
“Ma tinh?”.
Bạch Mộ Hi hơi chần chờ, lên tiếng: “Nhưng hai mươi năm nay Mộ Hi chưa bao giờ nhìn thấy trong cơ thể dị quỷ có tồn tại thứ gì tương tự như tinh thể, ngay cả dị quỷ miêu yêu kia vừa bị công chúa chém giết cũng không có”.
“Cái này...”
Hứa Nguyên nhếch miệng cười cười, nói: “Ta không biết”.
“...”. Lý Thanh Diễm.
“...”. Bạch Mộ Hi.
Đón lấy ánh mắt của hai nữ nhân, Hứa Nguyên cũng không có chút hoang mang nào, lấy ra một viên ích cốc đan quân dụng từ trong tu di giới ra rồi nuốt vào cho no bụng, lần đầu tiên có phần nhớ mong Lạc lão đâu.
Nếu có lão bất tử đã trải qua đại kiếp nạn dị quỷ này, phỏng chừng tất cả vấn đề về dị quỷ cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng thật đáng tiếc, tựa hồ lão cha đã tìm cho lão nhân này được niềm vui mới.
Thế nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua một chút, Hứa Nguyên vẫn miễn cưỡng bịa đặt nói ra một lý do: “Có lẽ là bởi vì vạn năm tuế nguyệt quá mức cổ xưa làm cho ma tinh biến mất, thế nhưng ta rất chắc chắn trong cơ thể con Mặc Xà kia có ma tinh”.
“Cho nên, rốt cục thì ma tinh có thể làm được cái gì?”.
Ngôn ngữ của Lý Thanh Diễm vẫn nhắm thẳng vào vấn đề.
“Ma tinh này có quá nhiều công hiệu, chỉ riêng ta cũng đã biết tới bốn cái”.
Hứa Nguyên mỉm cười, vừa bẻ ngón tay vừa cười nói: “ Nếu tu hành công pháp tương ứng, ma tinh có thể khiến cho tu vi bản thân trực tiếp tăng lên. Nếu không có công pháp hấp thu tinh khí bên trong, vậy thì cũng có thể tăng cường thể chất bản thân một cách liên tục. Nếu cứ thế ăn thẳng vào thì tác dụng lại càng lớn, ma tinh chứa đựng sinh mệnh lực bản nguyên của dị quỷ, có thể làm cho thể chất của bản thân tăng lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn”.
“Đương nhiên, mọi việc đều có cái giá của nó. Dùng trực tiếp thì sẽ dẫn đến tổn hại kinh mạch của thân thể. Thanh Diễm có thể lý giải là giống như ‘Bạo khí tán’ cao cấp”.
Lý Thanh Diễm lặng yên nghe xong, sắc mặt không có chút thay đổi nào: “Ba cái công hiệu này tuy rằng rất mê người, nhưng còn không đến mức làm cho Trường Thiên mạo hiểm như thế. Công hiệu thứ tư là gì?”.
“Ha ha... Vẫn là Thanh Diễm hiểu được lòng ta”.
Hứa Nguyên cười hắc hắc, ánh mắt nhìn ra xa xăm: “Nuốt ma tinh, có thể tạm thời nghịch chuyển được tiến trình dị quỷ hóa”.
Lời vừa dứt, không còn âm thanh.
Lý Thanh Diễm nhíu mày.
Trong mắt Bạch Mộ Hi hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, âm thanh đạm mạc điềm tĩnh vang lên: “Công tử, trong sách cổ có chép lại, chỉ cần bị chuyển hóa, quá trình hóa dị quỷ là không thể nghịch chuyển”.
“Ta biết”.
Hứa Nguyên giơ tay, ý bảo nàng đừng nóng vội.
Bạch Mộ Hi ý thức được sự thất lễ của mình, ngay lập tức thu hồi biểu lộ, nhỏ giọng nói: “Công tử... tin tức của ngài có đáng tin cậy không?”.
Hứa Nguyên ngồi trên mặt đất, mười ngón tay đan chéo vào nhau đặt ở trên đùi, thuận miệng bịa đặt, nửa thật nửa giả nói ra: “Mộ Hi, địa cung của các ngươi, đại khái là từ vạn năm trước được Giám Thiên Các cùng với một vài tông môn cỡ lớn cùng nhau xây dựng ra, mục đích là dùng để nghiên cứu địa sào của dị quỷ. Mà tin tức của ta là đến từ một vị thánh tôn của Giám Thiên Các từ một vạn năm trước”.
Bạch Mộ Hi cúi đầu, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Hứa Nguyên, nói: “Vâng. Là Mộ Hi nhiều lời, không nên chất vấn công tử”.
Hứa Nguyên xua xua tay, ý bảo không sao, rồi nhìn về phía Lý Thanh Diễm.
Ý kiến của Bạch Mộ Hi không quan trọng. Quan trọng là vị công chúa điện hạ phải đảm đương vị trí chủ công này.
Lý Thanh Diễm cũng không có lên tiếng ngay lập tức, mà suy nghĩ những lời nói vừa rồi của hắn.