Trong âm thanh thiêu đốt xào xạc của dầu hỏa đặc dụng, Hứa Nguyên ngủ rất an tường. Hỏa diễm nhảy nhót in hình bóng ba người lên trên vách tường đen kịt của hành lang, kéo ra rất dài.
Một đêm an tĩnh.
Hang động dưới lòng đất không có ngày đêm, tỉnh ngủ chính là bắt đầu ngày mới.
Yên lặng chống đỡ thân thể, Hứa Nguyên tự mình đứng dậy rửa mặt.
Không có nước, vậy thì dùng luôn linh dịch đắt tiền.
Rửa mặt, súc miệng, chỉnh trang lại quần áo lộn xộn.
Cuộc sống nói chung vẫn cần phải có chút hình thức lễ nghi.
Làm xong hết thảy, Hứa Nguyên mới liếc mắt nhìn sang hai nữ tử vẫn còn ngồi bên đống lửa.
Bạch Mộ Hi vươn lưng thẳng tắp, nhu thuận ngồi ở một bên của đống lửa, nhưng đôi mắt lấp lánh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chỗ linh dịch vừa bị hắn dùng để rửa mặt, tựa như là có chút đau lòng việc hắn phung phí của trời như thế.
Mà Lý Thanh Diễm toàn thân trùm áo choàng dài đỏ rực lại ngồi một bên khác của đống lửa, thần sắc đạm mạc chuyên chú lau lau xích đao, cũng nhận ra được ánh mắt của hắn: “Nhiều chuyện. Đi được chưa?”.
Duỗi lưng một cái, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua hành lang tăm tối: “Đương nhiên có thể”.
Dứt lời, Hứa Nguyên quay sang hỏi Bạch Mộ Hi: “Đúng rồi, đêm qua ta dặn dò ngươi đi làm cái việc đó, đã xong chưa?”.
Bạch Mộ Hi cong mắt, cười nói: “Công tử dặn dò, đương nhiên Mộ Hi không dám chậm trễ”.
“Rất tốt”.
Nghe vậy, Hứa Nguyên tiện tay ném chiếc tu di giới có chứa nỏ trận văn về phía Bạch Mộ Hi: “Cung cỏ ở trong tu di giới, đừng quên lời dặn dò trước khi ta đi ngủ”.
Bạch Mộ Hi vội vàng đưa tay đón lấy, rũ mắt xuống nhìn vào chí bảo chưa từng thấy qua trong lòng bàn tay của nàng, trong mắt có phần kinh hỉ: “Công tử, tu di giới này...”.
“Cho ngươi mượn, kích động cái gì?”.
Hứa Nguyên vỗ vỗ áo choàng gấm trên người, nhìn chăm chú vào nàng rồi khóe môi khẽ nhếch lên: “Chờ chúng ta đi ra ngoài, tu di giới này phải trả lại cho ta”.
Đôi mắt của Bạch Mộ Hi chớp chớp rồi rũ xuống, thoạt nhìn có vẻ thất vọng: “À... Vâng”.
“Ha ha”.
Hứa Nguyên không lộ ra ý tứ gì, cười khẽ một tiếng, không tiếp tục để ý tới cô nàng như con thỏ nhỏ dễ thương này nữa.
Hắn tin tưởng rằng, vì địa thành thì chắc chắn Bạch Mộ Hi sẽ dâng lên lòng trung thành của nàng, nhưng có tiền không có nghĩa là sẽ ngu.
Tu di giới là loại vật tư thuộc về vật tư chiến lược, căn bản không mua được ở trên thị trường. Ngay từ đầu tảng băng lớn cũng còn không sở hữu.
Cho dù là Hoàng đế có ban thưởng xuống, cũng phải chia ra thành từng bước một.
Vừa ra tay đã ban thưởng thứ quý giá như vậy, ngày sau biết thưởng cho cái gì?
Tiện tay dập tắt đống lửa, cũng không nói thêm gì nữa, cùng hóa thành hình ảnh mơ hồ rồi chạy như bay tiến tới hành lang rộng lớn tối tăm.
Rất nhanh, ba người đã đi tới chỗ thi thể của dị quỷ miêu yêu.
Cách mấy canh giờ, vậy mà huyết nhục trên mặt đất đã có biến hóa cực lớn.
Lúc ban đầu bị đạo uẩn của Lý Thanh Diễm đốt cháy trở thành tình trạng cháy đen, vậy mà hiện tại đã mọc ra mầm mới, bên trong huyết nhục đỏ tươi mọc ra rất nhiều râu thịt lúc nha lúc nhúc cực kỳ ghê tởm, nhu động ở trên mặt đất như muốn hội tụ vào với nhau.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện những thứ huyết nhục đã gần như tiêu tán này cũng không phải là bèo trôi vô định.
Thảm nấm đen thui trải rộng toàn bộ hành lang đang vận chuyển vật chất huyết nhục mơ hồ, cuồn cuộn không ngừng đến cho con dị quỷ yêu miêu này, đến nỗi có thể nghe được tiếng ‘ùng ục’.
Âm thanh ‘ùng ục’ huyên náo vang vọng.
Nhìn không chớp mắt vào hình ảnh phía trước, Hứa Nguyên sờ sờ cằm suy tư, cười nói: “Tính chất bất tử của dị quỷ quả thực là danh bất hư truyền, tuy nhiên xem ra loại bất tử này cũng phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng”.
“Bảo toàn năng lượng?”.
Lý Thanh Diễm nghi ngờ, nhưng phản ứng của nàng cũng rất nhanh, cười nói: “Danh từ này rất thú vị”.
Hứa Nguyên thoáng kinh ngạc, liếc nhìn nàng một cái: “Nàng biết nó nghĩa là gì?”.
“Ngươi cho rằng bản cung là trẻ mới lên ba?”.
Đôi mắt của Lý Thanh Diễm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nói: “Phàm nhân hấp thu đồ ăn mới có thể hoạt động, sau khi tu hành tới cảnh giới dung thân thì không cần phải thu nạp đồ ăn, nhưng cũng phải thổ nạp nguyên khí, mọi thứ đều có sự tương đồng, tại sao bản cung lại không hiểu?”.
Hứa Nguyên xấu hổ cười cười.
Dù sao, tất cả mọi người đều thông minh, chỉ một từ ngữ cũng không có khả năng làm xuất hiện cảnh tượng toàn trường khiếp sợ.
Lý Thanh Diễm ngồi xổm xuống, đánh giá hiện trường của dị quỷ miêu yêu bị nàng đốt thành tro tàn, cảm ứng thoáng qua, bỗng nhiên nói: “Trường Thiên, ngươi nghe qua mấy từ ‘Cảnh đạt nguyên sơ - Lấy võ nhập cảnh - Trích huyết nhỏ máu- Lục thân bất diệt - Lấy khí nhập cảnh - Tâm phách ngưng thực -Xuất khiếu đoạt hồn’ hay chưa?”
“Hả?”
Hứa Nguyên đi tới bên cạnh nàng: “Đương nhiên là biết, hai con đường nổi danh nhất của tu giả, ngoài ra dường như còn có hồn đạo, quân trận và một số con đường nhỏ khác”.
“Đúng vậy”.