Lý Thanh Diễm khẽ gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn lên khuôn mặt của hắn: “Ngươi không cảm thấy rằng, dị quỷ cũng có thể coi như là một trong số những cái đó hay sao?”.
Hứa Nguyên nhíu mày: “Cái gì?”.
Lý Thanh Diễm từ mặt đất đứng dậy: “Sau Nguyên Sơ cảnh, mặc kệ là đi theo con đường nào, dù ít hay nhiều thì tu giả cũng sẽ đạt được một phần tính chất ‘bất tử’, những người Thát triều ở Đại Mạc lựa chọn đường đi cho mình cũng là như thế. Nếu thân thể cao giai tu giả bị đánh nát, thậm chí có thể đúc lại chỉ trong chớp mắt”.
Hứa Nguyên nhớ tới vị vương tử Thát triều bị hắn chém giết ở Đế kinh, trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Nàng muốn nói con đường của dị quỷ cũng là một trong số đó, một con đường phát huy tính bất tử đến cực hạn?”.
Lý Thanh Diễm thở ra một hơi, ngón trỏ thon dài điểm điểm vào mặt đất chỗ của dị quỷ yêu miêu: “Đúng, lấy võ nhập Nguyên sơ cảnh mà muốn đạt tới việc nhỏ máu trùng sinh cũng phải giữ lại bổn nguyên trước đã, nhưng dị quỷ lại không cần. Hiện tại bản cung không cảm thụ được một chút nào khí tức của nó, nhưng xác thực là nó còn sống”.
Đại khái Hứa Nguyên cũng hiểu được ý tứ của Lý Thanh Diễm, cười nói: “Công chúa đại nhân của ta, những thứ này thì từ vạn năm trước đã được các tiền bối nghiên cứu tới, thậm chí còn có không ít những công pháp dị quỷ lưu truyền tới nay”.
Lý Thanh Diễm lắc đầu, trong đồng tử đỏ thẫm hiện ra một tia hào quang u ám: “Không, ý của bản cung là, nếu dựa vào kế hoạch mà ngươi nói đêm qua, trong quá trình dị quỷ hóa thì bản cung có thể giữ lại được đặc tính bất tử hay không”.
Nói xong, trong ánh mắt của nàng lại hiện ra một vẻ phấn chấn: “Nếu như là có, vậy có thể thành lập được một chi quân trận có được đặc tính bất tử”.
“Ta không đồng ý”.
Hứa Nguyên vội vàng ngắt lời nữ nhân này: “Quá nguy hiểm”.
Người điên.
Hắn phát hiện ra vị công chúa bọc ngực này có đôi khi điên đến mức không phải là người điên bình thương.
Có hiểu cái gì gọi là dẫn lửa thiêu thân không?
Giám Thiên Các cũng đều nói rằng, đại kiếp nạn của thiên hạ sắp tới.
Đến nỗi đại kiếp nạn cuối cùng của thiên hạ là do đám người cao tầng của Đại Viêm tự mình làm ra, hình ảnh này lập tức trùng lặp với mấy bộ phim điện ảnh kinh điển ở kiếp trước.
Hứa Nguyên nói chắc như đinh đóng cột làm cho Lý Thanh Diễm trầm mặc trong giây lát, tuy vậy nàng bỗng dưng cười thản nhiên: “Bản cung chỉ nói đùa. Chúng ta chuẩn bị bắt đầu?”.
Hứa Nguyên nhìn nàng thật sâu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn sang Bạch Mộ Hi, nói: “Ta cùng với ngươi đi tới đầu bên kia của hành lang để chuẩn bị, một khắc sau, Thanh Diễm lập tức hấp thu thảm nấm đen ở gần đây, chỉ cần hấp thu đến mức độ nhất định, con Mặc Xà kia sẽ có cảm ứng”.
Dứt lời, Hứa Nguyên ngoắc ngoắc tay với Bạch Mộ Hi, sau đó xoay người chạy thật nhanh ra phía xa.
Hắn đã thấy qua cảnh tượng Nguyên Sơ và Thuế Phàm chiến đâis.
Khung cảnh PK của thánh nữ ván giặt đồ với Ngữ Sơ ở Khung Đỉnh cung vẫn còn rõ một một trước mắt hắn.
Hôm nay không còn Lạc lão đầu hộ thân, cái cường giả Ngưng Hồn cảnh như hắn vẫn nên hơi hơi cách xa một chút, ở xung quanh cắm mắt quan sát là tốt rồi.
“Ầm ầm...”
Một khắc đồng hồ sau.
Nương theo từng trận đất rung nói chuyển, một con Mặc xà hai cánh đi tới rất đúng hẹn.
Lý Thanh Diễm chiến đấu với Mặc Xà cũng cực kỳ căng thẳng.
Chấn động, cuồng phong, tất cả hội tụ lại gào thét vang vọng khắp cả huyệt động.
Bởi vì khoảng cách quá xa xôi, Hứa Nguyên không nhìn rõ cảnh đánh nhau trong hành lang tối tăm ở xa xa kia, chỉ có thể cảm nhận được từng đợt khí lưu ở bên kia quét tới khiến cho hai má đau nhức.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hành lang rung động liên tục khiến cho trái tim Hứa Nguyên đập càng nhanh hơn, dù sao thì bất kể nói như nào con Mặc Xà kia cũng đều là con Boss cảnh giới Thuế Phàm.
Hành lang tăm tối dường như trở thành một đầu thú khổng lồ cắn nuốt hết thảy mọi thứ.
Ở trong bóng tối vô ngần, dây cung của nỏ trận văn kéo căng hoàn toàn ra đến mấy trượng, đuôi nỏ khảm lấy viên nguyên tinh trở thành nguồn ánh sáng duy nhất.
Tần suất bắn ra của nỏ hoa văn không tính là nhanh, cho dù có bỏ qua mọi tổn hại của trận văn thì phải đến nửa phút mới có thể hoàn tất bổ sung năng lượng, bắn ra một mũi tên.
Tuy vậy cũng may mắn là Bạch Mộ Hi bắn rất chuẩn.
Mỗi lần cung tiễn xé gió phóng ra, ở đầu bên kia của hành lang đều truyền tới một đợt âm thanh thống khổ của Mặc Xà.
Nỏ trận văn quân dụng mà thành Bắc Phong sử dụng đều là khí giới quân sự, là tạo vật quân đội của Đại Viêm có trang bị trận văn xuyên phá, thoạt nhìn thì đã có thể đục thủng được lân giáp của dị quỷ Mặc Xà kia.
Chỉ là không biết độc dược mà Lâu Cơ cho hắn có tác dụng đối với dị quỷ hay không. Đang nghĩ, đồng tử của Bạch Mộ Hi bất chợt co rút lại mãnh liệt, vì nàng thấy được ở phía xa xa kia, dường như đầu Mặc Xà bỏ qua sống chết mà vọt tới phía bọn họ ở bên này!