Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 486 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 486: Tuần thành..

Có vẻ không đúng. Cô là …

Lý Ngư ngưng mắt nhìn người ở dưới, lúc này thị giác dần thích ứng với bóng tối, ngoài cửa sổ có ánh trăng, ánh trăng như sương, chiếu rọi ở trên người của nàng, mặt bị màn che cản trở ánh sáng, trong bóng đêm chỉ thấy một dáng người mỹ lệ, không biết có phải do tác dụng tâm lý không, dường như Lý Ngư có thể nhìn ra da nàng ửng hồng.

Mà bộ ngực của nàng …

Mà bộ ngực của nàng đầy đặn tròn trịa, rãnh ngực sâu hút, theo ánh trăng chiếu rọi, vẻ đẹp đó làm kinh tâm động phách, làn da đỏ mịn giống như ráng mây, khiến miệng lưỡi Lý Ngư không khỏi khô nóng.

Tên đã lên dây, không bắn không được.

Lúc này, ai có thể dừng lại, mà buông tha báu vật như thế?

Người bên dưới phát giác hắn ngừng động tác, tuy là đau đớn khó chịu, lại tựa như sợ hắn phát hiện ra cái gì, không khỏi vươn hai tay mềm mại, giữ thật chặt thân thể của hắn.

Lý Ngư giống như nghe được tín hiệu súng vang lên, thân mình chợt trầm xuống.

- Ư..

Một tiếng rên rỉ kiều diễm vang lên, người bên dưới giữ càng chặt hơn, giống như làm như vậy có thể giảm bớ đau đớn của nàng.

Tim Lý Ngư đập bình bịch, động tác dịu dàng hơn nhẹ nhàng cúi xuống hợp ở trên người của nàng, dịu dàng cười nói:

- Tiểu Tĩnh Tĩnh, hơn một tháng không thân thiết, lại chặt như lúc ban đầu rồi.

Người bên dưới hàm hồ ừ một tiếng, trúc trắc nghênh hợp với hắn, trong trường hợp này lý thuyết cũng không giống thực tiễn, làm sao hiểu được đón ý nói hùa, động tác kia ngây ngô vô cùng, thậm chí làm rối loạn tiết tấu. Chỉ có điều chuyện như vậy, là thời điểm kết hợp linh nhục tốt nhất, con người dù có ngốc nghếch đến mấy cũng không nên nhiều lời với đối phương, chỉ có điều Lý Ngư thoáng tăng thêm sức, Thâm Thâm liền ngầm hiểu, để tiết tấu giao cho hắn.

Một người vô cùng nhuần nhuyễn.

Một người uyển chuyển rên rỉ.

Cho đến khi Thâm Thâm đem hai má nóng bừng rúc vào khuôn ngực đầy mồ hôi của Lý Ngư, cảm thấy được hắn mạnh mẽ nhô lên, còn có trái tim mạnh mẽ đập.

- Kế tiếp, nha đầu kia làm như thế nào nhỉ? Lấy cớ phải tắm rửa, sau đó vụng trộm trốn ư?

Thể xác và tinh thần Lý Ngư đều mệt mỏi lại nghĩ như thế.

Thâm Thâm đương nhiên không bỏ đi, ngộ nhỡ đại lão gia ăn xong chùi sạch quỵt nợ thì làm sao đây.

Được rồi, đây chỉ là do mình lười biếng tìm cho mình một lý do, trên thực tế hiện tại xương cốt của nàng như gãy rời rồi, cả người mệt mỏi rã rời, căn bản không có sức lực đứng lên.

Một đêm vô sự, trời đã sáng.

Tĩnh Tĩnh đi vào phòng, như muốn hậu hạ lang quân rời giường thay quần áo, sau đó thét chói tai, lấy tay che miệng, dáng vẻ không dám tin.

Lý Ngư bị một tiếng thét chói tai của nàng đánh thức, nhìn nàng đang giả bộ ‘bắt gian tại giường ’, không khỏi trừng mắt nhìn nàng, nói:

- Không cần diễn trò. Coi ta là thằng ngốc hay sao?

Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói:

- Hóa ra tỷ tỷ sớm mặc quần áo rồi à.

Lý Ngư quay đầu tìm tỷ tỷ của nàng, Thâm Thâm đã rúc vào trong chăn, dáng vẻ không có mặt mũi gặp người ta, tóc chạm vào trên đùi của hắn, ngứa ngáy.

- Hừ.

Đêm hôm qua, cái người nhiệt tình như lửa, chủ động trêu chọc đi đâu rồi?

Lý Ngư nghĩ tới tuyệt kỹ của hai tỷ muội, trong lòng không khỏi rung động, vì thế liền sa sầm mặt nói:

- Xú nha đầu, cũng dám tính kế ta. Lão gia ta còn phải xử lý công vụ, không để ý tới ngươi nữa. Tối hôm nay, hai người các ngươi lại đây, lão gia ta muốn dạy dỗ hai ngươi một chút.

Triệu Nguyên Giai quả nhiên biết làm người, tuy rằng bữa sáng sai người chuẩn bị rất phong phú, lại dự trữ ở dưới bếp. Đêm qua một đám tùy tùng của Lý Ngư cũng đều uống rượu, vả lại một đường mệt mỏi, không ai muốn dậy sớm, cho nên sớm nay ông ta cũng không có đến đây vuốt mông ngựa.

Khi Lý Ngư thức dậy đã muộn rồi, những người khác dậy càng muộn, mọi người rửa mặt thay quần áo, ăn bữa sáng, đợi khi hết bận rộn, cũng đã đến bữa trưa.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh trễ nhất, Tĩnh Tĩnh giúp Thâm Thâm tắm rửa, lại trang điểm, hôm nay hai người đều mặc nữ trang, Thâm Thâm mạch máu thông thấu, nét mặt tỏa sáng, có cảm giác giống như tân nương mới gả.

Thâm Thâm cho tới nay đều chải kiểu tóc thiếu nữ, búi tóc song hoàn vọng tiên, song loa các loại … hôm nay, nàng lại chải một búi tóc loa đơn, hiện ra vẻ thanh tú, uyển chuyển động lòng người.

Thời Đường, búi tóc thể hiện rất rõ, tuy nhiên có hai loại cơ bản không thể quên, tức là đơn loa và song loa. Búi tóc song loa là nữ tử chưa lấy chồng, búi tóc đơn loa là sau khi xuất giá hợp hai làm một, cho nên trong văn chương gọi là “Đồng tâm kết”.

Thâm Thâm cô nương hôm nay liền chải búi tóc đơn loa, e sợ người khác không biết nàng ngay hôm nay và hôm qua không giống nhau, bản cô nương hiện giờ là người đã có chủ rồi.

Đám người Bao Kế Nghiệp tự nhiên vừa thấy liền hiểu được, tựa như có thâm ý nhìn về phía nàng cười một tiếng, thái độ càng thêm cung kính. Bọn họ trước kia đều xem như người bên cạnh Lý công bộ, hiện giờ người ta cùng Lý công bộ đã cùng giường, tự nhiên là khác biệt lớn. Nhìn thời gian đến bữa trưa còn có hơn nửa canh giờ, mọi người mới dùng qua bữa sáng, hiển nhiên là không có khả năng ăn trưa sớm như vậy. Mà Triệu Nguyên Giai cũng đã nói, đêm nay sẽ thiết đãi yến tiệc cho họ trên Quán Tước Lầu, đón gió tẩy trần cho họ, lúc đó còn có thân sĩ danh túc Bồ Châu tham gia, bữa cơm trưa này có cũng được, không có cũng không sao.

Lý Ngư cân nhắc một chút, bèn nói:

- Mọi người đều tự mình đi trong thành giải sầu đi, gặp chuyện gì, về nói cho ta biết.

Mọi người ước gì hắn nói những lời này, lập tức giải tán, chỉ có Bao Kế Nghiệp, Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ở lại.

Bao kế Nghiệp cười nói:

- Bao mỗ già rồi, đi đứng không tiện, cả chặng đường này đi nhiều mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi một chút, cho nên không đi ra ngòai. Tiểu lang quân có gì sai bảo, nói một tiếng là được.

Lý Ngư nói nhỏ với Thâm Thâm:

- Ta cũng lười tán gẫu cùng Triệu Thái Thú, muốn đi trên phố một chút, ngươi đi cùng không?

Thâm Thâm vốn muốn đi dạo phố cùng hắn, nhưng vừa nghe hắn quan tâm hỏi như vậy, trong lòng thấy ngọt ngào, tựa như không chấp nhận sự quan tâm của hắn thì sẽ phụ ý tốt của lang quân. Đương nhiên, trong xương cốt vẫn có cảm giác khiếp sợ, muốn lang quân thương nhiều một chút.

Thật ra thì, từ nhỏ Thâm Thâm ở trong Câu Lan Viện, đúng hơn là gánh xiếc thú, thân thể cũng không nhu nhược giống cô nương bình thường, tuy nói đêm qua tê liệt gần như đến đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích nổi, nhưng lúc này đã khôi phục lại một chút sức lực. Tuy nhiên, đêm qua là lần đầu, hôm nay đã vui vẻ đi dạo phốn, đây chẳng phải nói đại lão gia ngươi đạo hạnh không đủ, hàng không được tiểu yêu tinh ngươi đó sao? Tuy Thâm Thâm đã mười chín tuổi thành gái lỡ thì, lúc này mới có nam nhân, nhưng lại là một lý luận gia cao cấp, là ô yêu vương trong mắt Tĩnh Tĩnh rất hiểu được phải làm thế nào để thỏa mãn lòng tự trọng của nam nhân.

Cho nên, Thâm Thâm liền lưu luyến không rời “xấu hổ” nói:

- Ừ, người ta không đi.

Lý Ngư nói với Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi:

- Được, hai ngươi ngày hôm nay cũng đừng đi đến đâu cả, có tiền cũng không được cờ bạc gì, theo ta đi chung quanh một chút.

Lý Ngư dẫn theo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đi đến cửa phủ, nói với người gác cửa:

- Thái thú công vụ bề bộn, sau giờ ngọ cũng không dám làm phiền Thái Thú đến. Ta tự đi một chút, xin báo cho Thái Thú, buổi tối sẽ tạ tội với Thái Thú.

Thật ra Lý Ngư luôn có tâm tư của mình, lần này hắn đến đây, là phụng theo thánh mệnh, sao có thể bị Triệu Nguyên Giai một phen ân cần mà quên được? Tiền đồ như gấm, là quan ngũ phẩm trẻ tuổi nhất trong triều, không biết có bao nhiêu người đang nhìn. Điều này cố nhiên mang danh tiếng cho hắn, như vậy tất sẽ có người đố kỵ.

Cho nên vẫn nên cẩn thận mới thỏa đáng, xem tình hình ngày hôm qua, Triệu Nguyên Giai cai quản ở thành Bồ Châu, cũng không giống như bề ngoài. Hoàng đế tuần du Bồ Châu, dọc đường đi qua, ven đường chú ý chút đường, nhà, cảnh quan, dân phong là tốt rồi, Hoàng đế muốn ở Bồ Châu một thời gian, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ đi mọi nơi một chút, không thể so với một đường cưỡi ngựa xem hoa.

Cho nên, trước tiên vẫn là tự đi mọi nơi một chút, như vậy một khi có vấn đề, cũng phát hiện sớm. Bằng không một khi bị Hoàng đế gặp phải, khẳng định có Ngôn Quan muốn buộc tội hắn.

Lý Ngư dẫn theo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi rời khỏi phủ Thái Thú, biết rõ nơi này ngoài mặt phồn hoa, Triệu Nguyên Giai tất coi trọng, cho nên chỉ đi dạo ở hẻm nhỏ, hẻo lánh.

Khoan hãy nói, Triệu Nguyên Giai đối với chuyện Hoàng đế tuần du vô cùng coi trọng, trong các nhõ hẻm, Lý Ngư tự nhiên thấy các quan viên dẫn dắt phường đinh dọn dẹp ven đường, sai người tu sửa, Lý Ngư lúc này mới yên lòng.

Lý Ngư dẫn người từ trong hẻm nhỏ đi ra, đang muốn đi tới phía tây, chợt thấy hai chiếc xe ngựa đi về hướng thành tây, trước hai xe là mấy túi gạo, sau xe là chiếu, cây gỗ, bát tô, củi.

Lý Ngư nghi ngờ nhìn sang, Cẩu Đầu Nhi nhanh nhẹn chạy tới, hỏi mấy công nhân đi theo xe vài câu, quay về nói với Lý Ngư:

- Tiểu lang quân, thượng du trên sông gặp thủy tai, một ít dân tị nạn đến Bồ Châu, Thái Thú không cho bọn họ vào thành, giờ có người làm việc thiện ra khỏi thành phát cháo miễn phí ạ.

Lúc này Lý Ngư mới hiểu, lắc đầu nói:

- Ai. Mặt mũi công trình nha …

Lý Ngư chỉ để ý xây dựng cơ bản, cũng không phải nội tình bên trong, tuy rằng khinh thường con người của Triệu Nguyên Giai cũng chỉ thở dài than vài tiếng, liền tính toán rời khỏi, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại.

Trần Phi Dương nói:

- Tiểu lang quân?

Lý Ngư suy tư nói:

- Phần sông bị lở? Thành Bồ Châu này ngay bên cạnh sông Hoàng Hà, nếu đê đập Hoàng Hà xảy ra vấn đề …

Đây cũng là chuyện trong phạm vi phụ trách của Lý Ngư, thành Bồ Châu ở cạnh bờ Hoàng Hà, nước Hoàng Hà từ hướng đông, vừa lúc chảy qua thành, vậy có thể so sánh với cảnh quan thành càng quan trọng hơn. Hiện giờ tuy là đầu thu rồi, nhưng mưa thu có khi càng thêm hung mãnh.

Lý Ngư nói:

- Đi, chúng ta đi đến tây thành, đi xem đê đập Hoàng Hà.

Lập tức, liền dẫn theo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi, đi sau xe lương thực cứu tế, cũng đi đến cửa thành tây.

Bình Luận (0)
Comment