Chương 487: Thành tây, bất ngờ gặp gỡ..
Lý Ngư đi theo xe lương thực miễn phí kia một đường đến thành tây. Hắn ban đầu tính đi dạo ở trong thành, cho nên vốn là đi bộ, lúc này ra khỏi thành, muốn đi đến đê Hoàng Hà, tuy nói không phải quá xa, nhưng cũng không gần, vốn định tìm chiếc xe ngựa thay vì đi bộ, chỉ tiếc Triệu Nguyên Giai vì muốn nghênh đón Hoàng đế bệ hạ đã “vận động vệ sinh ái quốc”, để có phố xá chỉnh tề, con lừa con ngựa không được ỉa đái, đã che biển kinh doanh của kiệu phu rồi.
Lý Ngư cả đường đi cũng không tìm được chiếc xe ngựa nào, đành phải đi phía sau xe chở lương thực
Bên ngoài thành tây, Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diệm, từ từ đi đến chính giữa đám dân tị nạn, nhìn mặt của bọn hắn có đồ ăn, bất giác cũng nhuộm phần đau thương.
Mặc Bạch Diệm thở dài:
- Người có sớm chiều họa phúc. Trong thiên hạ, chung quy có đủ loại bất hạnh, cô nương không cần rất vất vả thế.
Dương Thiên Diệp gật đầu, tuy là hiểu được đạo lý mà lão nói, nhưng cuối cùng trong lòng cũng không mấy thoải mái.
Lúc này, sau lưng nàng cách đó không xa, có một vị Nhạc công tử, dẫn theo một gia nô, lén lút theo đuôi. Nhạc công tử tên Quan, là con trai Đại Thương Bồ Châu. Bồ Châu có nấu sắt, ủ rượu, làm giấy và công nghiệp, còn có hồ chứa nước làm muối. Trà, muối là quan buôn bán, mấy thứ khác, dân chúng có thể kinh doanh. Nhạc gia chính là làm giấy, nơi này là trung đô, cũng gần Trường An, văn nhân mặc khách rất nhiều, đối với văn phòng tứ bảo nhu cầu rất cao, dựa vào thiên thời, địa lợi, xưởng giấy Nhạc gia rất phát triển, cũng coi như là hào phú một phương.
Phần thiên tai sông nước, nạn dân xuôi nam, lão gia Nhạc gia phát lòng từ bi, gọi người tới ngoài thành tây phát cháo miễn phí làm việc thiện, lại kéo con trai mình đến chủ trì. Nhạc công tử kêu gia đinh phát cháo miễn phí, mình không có việc gì làm, liền ở trong đám dân tị nạn rảnh rỗi đi loanh quanh. Có đứa bé trai lanh lợi, mặt mày thanh tú thì rất thích, liền hỏi ý kiến cha mẹ, bản thân tự nuôi không được, nguyện bán con làm nô cho người ta, liền tuyển vào trong phủ làm gia đinh. Có thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, thật thà chất phác, tuyển vào xưởng làm công, đương nhiên có cô nương xinh đẹp, cũng không muốn mua về nhà làm nha hoàn cho mình.
Ừ, Nhạc công tử có một trái tim Giả Bảo Ngọc, rất muốn đem “Trong sách đều có Nhan Như Ngọc” biến thành sự thật, ở Bồ Châu, làm ra một đại quan viên. Hai mươi năm sau, mục tiêu của gã đúng là thực hiện.
Khoan hãy nói, những nạn dân này không phải khất cái, chỉ vì gặp thiên tai mới nghèo túng như thế, không ít người gia đình cũng được xem là bậc trung, cô bé gái nhà kia còn chưa từng trải qua ngày tháng phơi nắng, da mịn thịt mềm, mặt mày như vẽ.
Có người nhà bị ngập rồi, kỳ thực vẫn còn ruộng đất, đợi nước rút, vẫn có thể trở về tiếp tục nghề nông, cũng không chịu đem cốt nhục bán cho người khác, tình nguyện chịu đựng lại chịu đựng, Nhạc công tử cũng không phải khó khăn, vẫn phát cháo miễn phí cứu trợ, nếu có tương lai tan vỡ, gã rất vui vẻ mua nó.
Cô bé này tới phủ hắn làm việc, tự nhiên sẽ tốt hơn sống lang thang, còn không biết sẽ gặp phải thứ gì. Phụ mẫu kia không còn bị ràng buộc, muốn tìm kế sinh nhai, so với trước kia cũng thoải mái hơn nhiều. Công tử Nhạc gia vốn cũng cho đây là làm việc thiện, thiện tai, thiện tai.
Nhạc công tử đang đi dạo nhìn đông ngó tây, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp chẳng những dung mạo rất đẹp, còn có khí chất tao nhã mà cao quý, cho dù cố ý ăn mặc bình thường, cũng vô cùng nổi bật, giống như một bạch hạc tràn đầy tiên khí. Nhất là loại trường hợp này, khắp nơi đều là nạn dân vẻ mặt không phấn chấn, áo thủng áo nát, nàng càng nổi bật hơn, giống như đom đóm dưới bầu trời đêm, không muốn làm người chú ý không được.
Nhạc công tử vừa thấy, tức thì hồn vía lên mây, kìm lòng không nổi đi theo.
Dương Thiên Diệp đi phía trước, bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại.
Nhạc công tử trong lòng nhảy dựng, khẩn trương đứng lại, bên cạnh có một tiểu phụ nhân sắc mặt vàng vọt quỳ trên mặt đất, trên tóc cắm một cây cỏ dại, đeo một bảng yết giá bán công khai, tự mình bán mình.
Thật ra trong thành phú thân thừa dịp người khác gặp nạn chiếm tiện nghi, phần lớn đều đến chỗ này lựa chọn hạ nhân, chỉ có điều phụ nhân này hình thức xấu, nhưng cũng không chú ý hình tượng, bán hoa quả còn biết sắp xếp gọn gàng, hình tượng này của chị ta, s không ai ra tay.
Nhạc công tử dừng lại, đưa tay lấy đi cỏ dại trên đầu chị ta, cố gắng tỏ vẻ ung dung.
- Công tử? Công tử, cô nương kia đi rồi.
Gã sai vặt bên cạnh nhắc nhở một tiếng, Nhạc công tử như tỉnh mộng, khẩn trương quay đầu nhìn lại muốn đuổi theo, nhưng trong tay gã vẫn đang cầm cỏ dại còn chưa bỏ xuống, vừa cất bước bèn thu lại.
Tiểu phụ nhân kia dập đầu một cái trên mặt đất:
- Đa tạ công tử khai ân.
- Hở?
Nhạc công tử ngẩn ra, nói với tên người hầu kia:
- Mua, mua, dẫn về phủ đi.
Nói xong vội vàng đuổi theo.
Lý Ngư dẫn Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi ra khỏi thành tây, nhìn thấy dân tị nạn ở nơi này, sắc mặt lập tức âm trầm.
Ngoài thành Bồ Châu nhiều dân tị nạn như thế, thân là quan phụ mẫu, Triệu Nguyên Giai chẳng những không quan tâm, ngoại trừ nịnh nọt, nghênh tiếp, còn yên tâm thoải mái ăn ngon mặc đẹp, lương tâm ông ta vứt đi đâu rồi.
Tối nay còn định mở tiệc ca múa trên Quán Tước Lầu nữa chứ.
Nuốt trôi được không?
Lý Ngư lặng đi một hồi, thở dài, quay đầu nói với Trần Phi Dương:
- Ngươi trở về một chuyến nói cho Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm, chuyển khỏi phủ Thái Thú, vào dịch quán ở đi. Còn nữa, nói cho Bao Kế Nghiệp, đến nơi này trông coi, ta cũng phát chút cháo nóng, cứu giúp nạn dân.
Trần Phi Dương ngẩn ra, Lý Ngư thấy y trố mắt, không khỏi cười cười, nói:
- Trước kia chúng ta nghèo, cũng không chú ý được nhiều, đâu quan tâm được người ngoài. Hiện giờ vừa có năng lực như thế, không ra tay cứu giúp, lương tâm sẽ bất an.
Trần Phi Dương vâng dạ, vẫn ngây ra như trước nhưng vẫn theo lời mà làm.
Y vẫn chưa có năng lực để quan tâm kẻ khác dĩ nhiên không rõ tâm cảnh của Lý Ngư. Kỳ thật Lý Ngư nói chính là nghèo sinh gian kế, giàu có lương tâm. Mà nói văn nhã một chút thì chính là lương thực hiểu rõ lễ tiết, áo cơm hiểu rõ vinh nhục. Nếu trên mặt lý luận, thì là kinh tế phát triển thì văn minh tiến bộ, văn minh tiến bộ dựa vào kinh tế phát triển, hai thứ là nước lên thì thuyền lên, quyết định lẫn nhau, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Đương nhiên thế sự không có tuyệt đối, nhưng ở trên trình độ lớn, còn là một loại quy luật khách quan.
Lý Ngư cho Trần Phi Dương rời đi, lại lững thững đi về phía trước, trong đám đông kia bóng hình xinh đẹp giống như tiên liền hiện trong tầm mắt.
- Dương Thiên Diệp. Sao cô ấy lại ở chỗ này?
Liếc nhìn vị chuyên làm phản này, trong lòng Lý Ngư nhất thời còi báo động kêu mạnh, lập tức đuổi theo.
Lúc này Dương Thiên Diệp nghe nói xe lương thực của mình đến, cho nên đi về lều phát cháo, Lý Ngư đuổi kịp, kết quả vừa lúc nhìn thấy Nhạc công tử lén lút đi theo phía sau.
- Khụ. Vị huynh đài này, ngươi nhìn vị cô nương kia, dung mạo xinh đẹp, ung dung thanh lịch, tất nhiên là con cháu dòng dõi thư hương. Nếu có thể phát cháo miễn phí, hẳn là nhà đại phú. Huynh đài ngươi tao nhã như thế, hẳn sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ chứ.
Lý Ngư không phải người khắc nghiệt, nhưng thấy người này đuổi theo Dương Thiên Diệp, không tự chủ được liền chọc một câu.
Nhạc công tử quay đầu liếc hắn một cái, khinh thường:
- Nam nhân để ý vẻ bề ngoài hay sao? Nông cạn. Nam nhân để ý chính là nội hàm, khí chất của bản công tử… Hừ.
Lý Ngư nói:
- Nhưng ta thấy khí chất của ngươi, cũng rất kém nha.
Nhạc công tử này tính tình cũng được, cũng không tức giận, chỉ trách móc một câu:
- Nếu chẳng may nàng ấy mù thì sao?
Nói xong bỏ lại Lý Ngư, bước nhanh đuổi theo.
Trên một mảnh đất trống, Dương Thiên Diệp đang ở lều phát cháo, đằng trước chôn bếp, nhóm lửa, bắt đầu nấu cháo.
Rất nhiều dân tị nạn còn chưa kịp ăn cháo lập tức đi qua, còn có một số thiện nhân vẫn đang phát cháo, nhưng cháo loãng quá, ăn xong một bát lại càng đói, nên đều chen đến đây. Mặc Bạch Diệm thấy thế, lập tức đứng ở trước cao giọng trấn an:
- Mọi người không cần náo loạn, cô nương nhà chúng ta sẽ toàn lực cứu tế mọi người. Mọi người xếp thành hàng, theo thứ tự đến, đều có phần cả, đừng tranh giành. Người kia, ngươi không tuân thủ cu quỷ, đi ra ngay. Nào nào, mấy người lại đây, duy trì trật tự.
Đường đường đại nội tổng quản hoàng cung Đại Tùy, hiện giờ là quân sư của tạo phản đệ nhất gia, không ngờ lại chỉ huy mấy kẻ công nhân bốc vác nhàn rỗi, duy trì trật tự dân tị nạn.
Ánh mắt Lý Ngư chợt lóe sáng, nhìn sang Cẩu Đầu Nhi, rồi đi tới.
Thấy những đôi mắt đói khát, Dương Thiên Diệp vô cùng sốt ruột, bản thân cũng chủ động giúp nhóm lửa, ngồi xổm trên mặt đất trước hố bếp, nhìn ánh lửa kia hừng hực cháy, nàng không khỏi mỉm cười vui sướng.
- Dương cô nương, đã lâu không gặp.
Lý Ngư đi đến bên cạnh, khẽ mỉm cười:
- Hóa ra Dương cô nương không chỉ văn võ song toàn, còn biết diễn xiếc, biết cạo da, biết kinh thương, còn biết đóng giả làm tiểu thị nữ, còn có thể làm nha đầu nấu nướng nữa.
Dương Thiên Diệp ngẩn ra ngẩng đầu, thấy Lý Ngư, cũng không giật mình lấy làm kinh hãi. Nàng sớm biết Lý Ngư sẽ đến bồ Châu, chỉ có điều không nghĩ tới lại gặp ở trong này, cũng là oan gia ngõ hẹp.
Nàng nhanh chóng trấn định lại, thản nhiên nói:
- Ngươi có thấy dân tị nạn bụng đói kia không? Ta đến cứu tế dân tị nạn, ngươi đừng giằng co với ta nữa.
Nói xong nàng định đi, Lý Ngư nói với theo:
- Cô nói xem có kỳ lạ hay không, ta ở Lợi Châu, cô đi Lợi Châu. Ta đi Lũng Tây, cô đi Lũng Tây. Ta đến Trường An, cô cũng đến Trường An. Hiện giờ ta đến Bồ Châu, không ngờ cô cũng tới Bồ Châu, đây có phải duyên phận hay không?
Hắn không nói thì thôi, hắn vừa nói xong, Dương Thiệp Diệp nhớ tới những gì mình trải qua, tất cả thảm thương những năm gần đây, cũng đều không nhiều bằng hai năm qua, hết thảy vận rủi bắt đầu là kể từ khi gặp hắn ở Lợi Châu, không khỏi tức giận nói:
- Nếu hhư là duyên, cũng là nghiệt duyên, ngươi cách xa ta một chút.
Lý Ngư cười nói:
- Bồ Châu, ta không thể không đến, sao có thể tránh cô được? Ta rất hiếu kỳ, tại sao cô lại đến Bồ Châu thế? Chẳng lẽ cô cũng trở thành tiểu thần tiên, bấm tay tính toán, cũng biết nơi này xảy ra thiên tai ư?
Dương Thiên Diệp bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại, nhìn hắn khẽ mỉm cười:
- Ngươi không cần nghĩ cách gạt ta. Ta cũng không giấu diếm ngươi, chuyện ta muốn làm, nhất định phải làm được. Ai cũng không ngăn cản được, ngươi cũng không. Ta không tin cứ xui xẻo mãi, ngươi nhất định không làm gì được ta.
Lý Ngư nói:
- Thật ư? Vậy chúng ta cứ chờ xem. Tóm lại, có ta ở đây, cô tốt nhất ngoan ngoãn, chớ có gây chuyện đấy.
Bên cạnh có một người dân tị nạn, cầm cái chén vỡ đang xếp hàng, nghe thấy hai người nói chuyện, liền tốt bụng khuyên Dương Thiệp Diệp:
- Cô nương à, người thật lòng thì khó kiếm, cô xem hắn hết sức chân thành như thế, ngươi đồng ý với hắn đi.
Dương Thiên Diệp đang tức giận, trừng mắt nhìn gã nói:
- Có phải ngươi không đói đúng không, vẫn còn có lòng dạ làm bà mối nhỉ, Mặc sư, chén cháo này không cần cho hắn nữa.
Nạn nhân kia kêu lên:
- Đừng mà cô nương, kỳ thật ta chính là bà mối …
Nhạc công tử đuổi theo đến đây, hết thảy đều thấy hết, coi Lý Ngư chính là đồng đạo của mình, cũng đang theo đuổi nữ tử khí chất hơn người này, hiện giờ thấy hắn bị từ chối, trong lòng cực kỳ đắc ý, đi lên phía trước, dùng quạt gõ một cái lên đầu vai hắn, cười dài nói:
- Đã nói với ngươi rồi, nam nhân cần vẫn chính là nội hàm, là khí chất. Ngươi tốt nhất nên biết khó mà lui đi, ha ha ha …
Nhạc công tử xếp quạt lại, cằm hếch lên, giống nnhư khổng tước kiêu ngạo, rung đùi đắc ý đuổi theo Dương Thiên Diệp. Lý Ngư nhìn Nhạc công tử đuổi theo Dương Thiên Diệp, tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng sốt ruột. Cô ấy muốn làm gì, chẳng lẽ tà tâm còn không chết, vẫn muốn ám sát Hoàng đế ư? Cô ấy cứ như vậy, chẳng phải luôn thất thủ đó sao. Cô nàng ương bướng này, sao chẳng bao giờ nghe mình khuyên bảo gì cả, chẳng lẽ cô ấy thật muốn tìm đường chết hay sao?