Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 117

Chương 117
Chương 117
Mặc dù không thể chắc chắn mười phần liệu Trương Định Nam có tâm tư tự lập hay không, nhưng trong lòng Phùng Trinh không dám không lưu ý tới.

Điều này có liên quan đến thái độ của nàng và Tiêu Sơn đối với Trương Định Nam trong tương lai.

Nếu như nói trước đó nàng và Tiêu Sơn bởi vì nghĩa khí của Trương Định Nam, Trương Định Nam cũng trọng dụng phu thê bọn họ, cho nên bọn họ cam tâm đi theo hắn ta đánh man di, lập quân công, phụng sự triều đình, ngày sau thăng quan phát tài, giành lấy một chức tướng quân. Hiện giờ sau khi hoài nghi có lẽ Trương Định Nam có tâm tư khác, bọn họ cũng không thể suy nghĩ đơn giản như vậy.

Bây giờ Tiêu Sơn đang phụ trách kỵ binh dưới quyền Trương Định Nam, kia là có tới mấy ngàn binh mã, về sau có lẽ còn có nhiều hơn. Mà chính nàng thậm chí còn đang nắm giữ một nửa lương thực lương bổng của Trương Định Nam.

Một người phụ trách tiền bạc, một người phụ trách nhân sự, cho dù sau này Trương Định Nam không hoài nghi phu thê bọn họ hai lòng, chỉ sợ những người khác cũng không cách nào yên tâm đối với bọn họ, đến lúc đó có thể leo lên lưng cọp mà khó xuống.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Phùng Trinh dụng tâm cân nhắc, trực tiếp đi bái kiến Lưu Mẫn Quân.

Hiện tại Lưu Mẫn Quân đã gả cho Trương Định Nam, đại tướng quân phu nhân cũng đã trở về Túc Châu, trong phủ tướng quân ở Hà Sáo cũng chỉ có một nữ chủ nhân là nàng ta, cuộc sống của nàng ta vô cùng thư thái.

Nàng ta cũng vô cùng dụng tâm quán xuyến mọi việc trong phủ. Khi nghe tin Phùng Trinh đến phủ, nàng ta lập tức sai người mời Phùng Trinh vào trong.

"Phùng Trinh gặp qua phu nhân." Phùng Trinh chào hỏi với Lưu Mẫn Quân.

Lưu Mẫn Quân lập tức ngăn cản nàng: "Ta và ngươi cần gì phải khách khí, đừng đa lễ, ngươi có thể tới thăm ta, ta đang rất vui đây."

Nàng ta nói với vẻ mặt chân thành.

Phùng Trinh nhìn Lưu Mẫn Quân, trong lòng càng quyết tâm phải làm theo ý mình. Khi thịnh quá sẽ suy, bất luận thời điểm nào, nàng cũng đều phải hết sức cẩn thận. Mặc dù bây giờ trong tay nàng có rất nhiều thứ, nhưng nếu nàng lấy thêm quá nhiều, cũng không phải là thứ mà một phu nhân của giáo úy có thể chịu đựng được.

Nàng nói: "Phu nhân, hôm nay Phùng Trinh đến đây là có chuyện muốn thương nghị với phu nhân."

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng, trong lòng Lưu Mẫn Quân kinh ngạc: "Nhưng là gặp chuyện gì khó khăn sao?"

Phùng Trinh cười nói: "Đây cũng không phải, chỉ là lúc trước phu nhân chưa qua cửa, lão phu nhân lại không có ở bên cạnh, cho nên dân phụ đã giúp đỡ quản lý hậu cần của quân Hà Sáo, bao gồm cả việc kinh doanh của thương đội Tứ Hải. Hiện giờ sổ sách của thương đội Tứ Hải đã vô cùng khả quan, có thể cung cấp số lượng lớn quân lương cho quân Hà Sáo. Hiện tại phu nhân đã vào cửa, việc kinh doanh này, vẫn là để cho phu nhân quản lý mới thỏa đáng. Cho nên hôm nay đến đây, dân phụ muốn bẩm báo việc này với phu nhân."

Tuy rằng tính tình của Lưu Mẫn Quân ôn hòa dễ gần, nhưng cũng là xuất thân từ Lưu gia. Sau khi Phùng Trinh vừa nói xong, đầu óc nàng ta xoay chuyển mấy vòng, rất nhanh đã bắt được trọng điểm trong đó.

Việc quản lý sổ sách thương đội Tứ Hải, tự nhiên cũng không có sai lầm gì. Vậy thì tại sao Phùng Trinh lại để nàng ta quản lý thương đội.

Nắm được nhiều quyền lợi ai mà không vui, nhưng thật ra không ai cũng nghĩ thoáng được như Phùng Trinh.

Nàng ta nhìn Phùng Trinh cười nói: "Ngươi đây thật là khách khí, việc trước đây thế nào, về sau cứ như vậy đi, không bởi vì ta vào trong phủ liền có nhiều thay đổi. Chỉ cần thương đội phát triển tốt, ngươi quản hay là ta quản đều giống nhau. Tướng quân tín nhiệm ngươi, ta cũng tin ngươi, đây cũng không có gì khác phải chú ý."

"Chung quy thì điều này cũng không phù hợp, dù sao thì cũng là việc kinh doanh lớn như vậy."

"Lại lớn cỡ nào, cũng là do ngươi làm nên, không ai có thể từ trong tay ngươi lấy đi." Lưu Mẫn Quân thuyết phục: "Nếu như ngươi lo lắng lòng ta có tâm tư, như vậy thì ngươi cũng thật đa tâm. Ta cũng không có tài hoa kinh doanh, nếu để cho ta xử lý, chẳng qua là bình bình đạm đạm không lỗ vốn thôi, nhưng quân Hà Sáo không thể thiếu bạc được, thương đội Tứ Hải này vẫn nên dựa vào ngươi. Nếu như ngươi lo lắng người nào có ý nghĩ khác, liền cứ phụ trách trên danh nghĩa của ta, trên danh nghĩa là ta quản, trên thực tế nên làm gì, thì ngươi cứ làm thế ấy."

Nghe được những lời này của Lưu Mẫn Quân, Phùng Trinh cảm thấy nhẹ nhõm, biết biện pháp của Lưu Mẫn Quân đã là cách tốt nhất.

Xét cho cùng, tính khí của Lưu Mẫn Quân thật sự không thích hợp để kinh doanh, nếu thật sự giao thương đội cho nàng ta, đây chính là hành động bất đắc dĩ. Bất quá Lưu Mẫn Quân đã chủ động nói ra điều này, còn giúp suy nghĩ biện pháp, cũng đủ để chứng minh tấm lòng của nàng ta.

Có người như vậy ở đây, sau này nàng và Tiêu Sơn sẽ không quá mức nguy hiểm.

"Vậy thì lấy danh nghĩa của phu nhân, còn dân phụ thì làm đại chưởng quầy, ngày thường làm chân chạy vặt, giúp đỡ lấy chia lợi nhuận."

Lưu Mẫn Quân cười nói: "Hẳn là như vậy, sau này ta cũng sẽ dựa vào ngươi để có thanh danh tốt."

Phùng Trinh cười nói: "Phu nhân chê cười rồi, phu nhân vốn đã có mỹ danh truyền xa."

Từ phủ tướng quân đi ra, Phùng Trinh đoán Lưu Mẫn Quân có lẽ không biết tâm tư của Trương Định Nam. Có lẽ tâm tư của Trương Định Nam cũng chỉ vừa mới nảy sinh thôi.

Nhưng bất kể ngày sau Trương Định Nam có như thế hay không, hành động hôm nay của nàng cũng là cần thiết. Đây là thái độ của nàng và Tiêu Sơn, trong tương lai, vẫn không thể để người nào đến lấy phương diện này để tố văn chương*.

*tố văn chương: Làm văn, viết văn. Dựa vào việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.

Nhiều tin tức ở quân đội bên này cũng nhanh chóng truyền ra, ngay cả Điền Quế Hoa cũng biết về những thay đổi trong quân đội.

Tỷ như, trước kia có một ít nhóm quân nhân có thân nhân ở đây, ngày thường nhóm quân nhân đó có thể về nhà để ở, hiện giờ thì quân doanh lại không cho phép, chỉ có thể chờ đến kỳ hưu mộc mới có thể được rời khỏi quân doanh.

Hơn nữa, trong quân doanh còn có rất nhiều quy củ, Phùng Trinh đã nghe Tiêu Sơn nói về một số điều, từ đứng ngồi đi nằm, có thể nói là được lập kỷ luật nghiêm minh.
 
Bình Luận (0)
Comment