Một số binh lính không quen với sự thay đổi như vậy, thậm chí đã nhiều lần đề cập với Trương Định Nam.
Tiêu Sơn cũng không thích, trước đây ngoại trừ chiến đấu cùng huấn luyện, ngày thường huynh đệ muốn làm gì thì làm, hiện tại bị quản chế nghiêm ngặt thế này, thật sự rất không thoải mái. Bất quá hắn thì ổn trọng hơn rất nhiều, cho nên không giống những người khác đến nói trước mặt của Trương Định Nam. Chỉ quay trở về trò chuyện này nọ với Phùng Trinh.
Sau khi Phùng Trinh nghe xong, nàng thuyết phục: "Không có quy củ thì không có quy tắc, hơn nữa các người là người của binh nghiệp, đó là yêu cầu cơ bản của quân nhân, huống chi chàng là một giáo úy, lúc này lên lấy thân làm gương. Chàng biết vì sao Man tộc dũng mãnh nhiều hơn người Đại Đường chúng ta, nhưng mỗi lần đánh nhau lại không chiếm được chỗ tốt không, chính là bởi vì chúng ta có quy củ hơn so với bọn chúng. Như thế nào bày trận, khi nào đối địch, người nào đi trước, đều có quy định rõ ràng, nhưng man di thì khác, khi bọn chúng ở trên chiến trường, chỉ cần phát động một cuộc công kích, liền lộn xộn hỗn loạn, vì thế luôn bị đánh bại. Cho nên quy củ nghiêm khắc, đối với hành quân đánh giặc là một chuyện tốt."
Những gì nàng nói cũng không phải là nói hươu nói vượn. Nàng đã từng xem qua một ít binh pháp của Tôn Tử, ba mươi sáu kế này nọ, những quan điểm liên quan đã được đề cập ở trên đó.
Đừng nghĩ rằng khi có nhiều người, hoặc là binh lính dũng mãnh liền có thể đánh bại kẻ thù. Ngay cả khi có ít người, nếu những người này có thể có được kỷ luật nghiêm minh, cũng có khả năng lấy ít thắng nhiều.
Kỵ binh của Man tộc rất cường đại, nhưng gặp phải bộ binh bày trận trường thương, tuyệt đối giống như đụng phải tường đồng vách sắt.
Tiêu Sơn nghe xong thì kinh ngạc, trên mặt kiên nghị mang theo vài phần khâm phục: "Trinh nhi, ta biết nàng hiểu được rất nhiều thứ, may mắn là tới hỏi nàng, nếu ta trực tiếp đi tìm tướng quân, chỉ sợ lại để tướng quân coi thường ta."
Đó là điểm khiến Phùng Trinh thích ở hắn, sẽ không bởi vì nàng là nữ nhân liền không nghe lời khuyên của nàng. Ngược lại, Tiêu Sơn rất sãn lòng nghe ý kiến của người khác, cũng giỏi tiếp nhận giáo huấn, cho nến hắn càng ngày càng trưởng thành, từ những người đại đầu binh giống như man ngưu, cho tới bây giờ đã trở thành Tiêu giáo úy mang binh đi đánh giặc, đây đều là kết quả tốt nhất về sự trưởng thành của chính hắn.
Nàng cười ôm lấy mặt Tiêu Sơn hôn một cái: "Tướng công của ta chính là người có năng lực nhất, ai sẽ xem thường chàng chứ. Chẳng qua là kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, tất vẫn có điều mắc sai lầm, chàng chỉ là trùng hợp không nghĩ tới mà thôi. Hiện giờ nương tử của chàng đã nhắc nhở chàng, không phải chàng lập tức liền hiểu sao? Bất quá những nhóm binh lính kia có thể không được thông minh như chàng, cho nên chàng phải khuyên nhủ bọn họ, để cho bọn họ biết được tầm quan trọng của quy củ."
Tiêu Sơn suy nghĩ một chút: "Ta chỉ sợ ta khuyên bảo như vậy, ngoài mặt thì bọn họ nghe theo, nhưng trong lòng vẫn không phục. Ta lo lắng sẽ ảnh hưởng sĩ khí."
Những binh lính càn quấy đó không giống với hắn, bởi vì trong lòng hắn ngưỡng mộ Trinh nhi, vì vậy hắn nguyện ý lắng nghe Trinh nhi. Nếu những binh lính càn quấy đó không vui, giáp mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng, vậy thì rất có khả năng như thế.
Phùng Trinh trầm tư một phen, như thể nàng đang nghĩ một giải pháp, Tiêu Sơn đang nói không cần phải làm việc quá sức, nhưng đôi mắt của nàng đột nhiên sáng lên: "Ta có một giải pháp."
Tiêu Sơn tò mò: "Biện pháp gì?"
"Nói trăm lần cũng không bằng làm một lần, chàng để cho bọn họ diễn tập quân sự tự mình lĩnh ngộ đi."
Những thứ như diễn tập quân sự này vào thời điểm bây giờ vẫn chưa tồn tại. Dù sao lúc này quân nhân không tính là chức nghiệp quân nhân. Tuy ngày thường bọn họ hành quân đánh giặc, nhưng ngoại trừ trước khi ra chiến trường thao luyện một phen, ngày thường bất quá chỉ luyện chút đao thương mà thôi. Nhưng Phùng Trinh cho rằng, những thứ như diễn tập quân sự, mặc kệ ở thời đại nào, đều rất cần thiết.
Sau khi Tiêu Sơn nghe Phùng Trinh định nghĩa diễn tập quân sự, đôi mắt càng ngày càng sáng, cuối cùng nhịn không được ôm thê tử của mình hôn mạnh một cái: "Nương tử, quá tuyệt rồi."
Sau khi hôn xong thì hắn nhảy dựng lên, tùy tiện khoác áo chạy ra ngoài.
Phùng Trinh nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, nàng mỉm cười lắc đầu. Thật là một đại man ngưu.
Vì thế quân doanh nhanh chóng quay lại một phen người ngã ngựa đổ.
Thuộc hạ của Tiêu Sơn hiện có bốn ngàn kỵ binh. Nhưng đây đều là cục cưng bảo bối của Trương Định Nam. Ngày thường ngoại trừ việc huấn luyện cần thiết, Tiêu Sơn sẽ không dễ để bọn họ đi ra làm nhiệm vụ.
Nhưng hôm nay, Tiêu Sơn quyết định thao luyện bọn họ một phen thật tốt.
Thuộc hạ của Tiêu Sơn có bốn thiên phu trưởng. Không ai trong những thiên phu trưởng này mà không quản hơn ngàn người.
Đương nhiên, vị trí thiên phu trưởng này vốn không có bên trong quân chế của Đại Đường. Khi có một ngàn người, đã chính là giáo úy. Bất quá thuộc hạ của Trương Định Nam có quá nhiều người, đã vượt khỏi biên chế. Cho nên tự mình định ra chức thiên phu trưởng, phía trên thiên phu trưởng mới là giáo úy.
Nói cách khác, năng lực của giáo úy ở đây kỳ thật cũng gần giống với năng lực của tướng quân ở Đại tướng. Mà những thiên phu trưởng kia, nếu ăn lương ở nơi khác, cũng đủ tư cách làm giáo úy.
Những người có năng lực như vậy, tự nhiên có một chút kiêu ngạo, ngày thường đều cũng có những bất mãn với nhau.
Tiêu Sơn thường cũng không quan tâm nhiều đến việc bọn họ ở chung hòa hợp thế nào, chỉ khi thời điểm đánh giặc không vướng víu tay chân là được. Bất quá hôm nay, hắn quyết định nghe theo lời đề nghị của thê tử mình, khiến cho bọn họ tự đánh giá đọ sức với nhau. Chẳng phải là các người bất mãn với nhau sao, là con la hay con ngựa, cứ lôi ra luyện là được.
"Đánh, chỉ cần không động đao kiếm thật, mỗi người các ngươi tự mình tuyển chọn mấy trăm người trong đội ngũ, dựa theo phương thức chúng ta ở trên chiến trường đánh một hồi, ai đánh thua, vậy người đó là tôn tử."
Tiêu Sơn rống to.
Khi mấy thiên phu trưởng kia nghe, cổ lập tức căng bành, đôi mắt lấp lánh phấn khích.