Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 119

Chương 119
Chương 119
Quân doanh quân Hà sáo trên thảo nguyên cách đó không xa, mấy trăm nhân mã lấy cây gỗ làm đao, xoa tay hầm hè đợi cho cuộc tỷ thí sắp tới. Tất nhiên, trước kia trong quân doanh có không ít cuộc tỷ thí đánh giá, nhưng đây là loại tỷ thí quy mô kéo bè kéo lũ đánh nhau từ trước đến bây giờ vẫn chưa từng có.

Mặc dù lúc này mọi người đều không biết từ ngữ danh dự đồng đội này, nhưng là một đám huyết khí phương cương, nhóm binh lính càn quấy không chịu thua đang quậy với nhau, vẫn có một cỗ xúc động bất tử xông lên.

Muốn ta làm tôn tử sao, không có cửa đâu!

Đây là những từ mà trong lòng binh lính đang nóng lòng muốn thử rống lên.

Ngay khi tiếng kèn vang lên, quân trận bốn phương liền bắt đầu tỷ thí từng đôi một.

Động tác này dị thường ầm ĩ, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của các những người trong các quân doanh khác. Nhiều binh sĩ không cần thao luyện cũng chạy đến xem.

Lại có người nhìn thấy có nhiều người đánh nhau, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, vội chạy đến báo tin cho Trương Định Nam.

Trong phòng nghị sự của phủ tướng quân Hà Sáo, Trương Định Nam cùng với Cung Nam Tinh và Tống lão đang xem bản đồ phòng ngự biên cương.

Tống lão vuốt râu, cười nói: "So với Túc Châu, Hà Sáo hiện tại có nhiều cơ hội làm đệm hơn. Mặc dù có một cuộc xâm lược có đầy đủ quy mô, cũng sẽ không phá hỏng được Hà Sáo. Cứ như vậy, dân chúng sẽ có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu như thời cơ chín mùi, tướng quân ở Hà Sáo, không nói chừng có thể là Túc Châu thứ hai."

Nói ở đây, tự nhiên chính là địa vị của Túc Châu. Bây giờ Túc Châu có thể nói là quân sự trọng địa của phương bắc. Binh lực này đã khiến cho các thế gia lâu đời của Đại Đường đều phải ghé mắt tới.

Trương Định Nam vốn là tuổi trẻ khí thịnh, lại bị phụ thân chèn ép nhiều năm, nay một lần tiềm long thăng thiên, trời đất rộng lớn, tự nhiên mặc hắn ta bay lượn. Và cũng không muốn trở lại cục diện bị Túc Châu áp chế như lúc trước.

Hiên giờ lại có người giỏi về quản lý công việc nội bộ như Cung Nam Tinh, cùng với người có thao lược là Tống lão tiên sinh, một phen hùng tâm tráng chí của hắn ta hừng hực thiêu đốt, hận không thể sớm được như ý nguyện: "Ta chỉ lo lắng hiện tại thế cục trong triều vẫn chưa rõ, nếu như có biến cố gì, Hà Sáo chúng ta vẫn còn chưa trưởng thành được."

Tống lão cười nói: "Tướng quân chớ có lo lắng, mặc kệ như thế nào, hiện tại tướng quân cũng vẫn là nhị công tử của Túc Châu. Cho dù có người muốn nghĩ cách, cũng phải nhìn xem Túc Châu có đồng ý hay không."

Thấy sắc mặt của Trương Định Nam có chút mất mát, biết hắn ta không muốn tiếp nhận uy thế của Túc Châu, liền thuyết phục nói: "Hiện tại vây cánh của tướng quân vẫn còn chưa đủ, vẫn nên tránh xung đột chính diện với những người khác. Lão phu có chín chữ chân ngôn, tướng quân nhất định phải ghi nhớ."

"Chín chữ nào?"

"Xây tường cao, quảng tích lương, hoãn xưng vương."

Trương Định Nam lẳng lặng cân nhắc mấy chữ này, trong lòng càng thêm rõ ràng. Ngay sau đó ánh mắt hắn ta sáng lên: "Tiên sinh quả nhiên có cao kiến, Định Nam sẽ ghi nhớ."

Thấy hắn ta cúi đầu nhận ý kiến, Tống lão vừa lòng gật đầu, người có hoài bão như vậy, ngày sau nhất định sẽ không chịu làm người khuất phục.

Cung Nam Tinh cười nói: "Chân ngôn chín chữ này của Tống lão chính là báu vật vô giá. Nam Tinh cũng muốn bêu xấu."

Trương Định Nam mừng rỡ nói: "Không biết Cung tiên sinh có cao kiến gì."

"Cao kiến thì chưa nói, chẳng qua nhiều ngày nay Nam Tinh đã nghĩ ra được kế sách nuôi quân luyện binh cho tướng quân mà thôi. Hiện tại binh lực Hà Sáo đã vượt qua quy định triều đình, phương pháp phụ binh này của tướng quân quả là diệu kế, nhưng là dân cư của Hà Sáo không nhiều, muốn nuôi càng nhiều binh lực, chỉ sợ không có nguồn để chiêu mộ binh."

Nghe vậy, Trương Định Nam gật đầu nói: "Hà Sáo là một thị trấn biên quan, trưng binh vốn cũng là phần lớn tráng đinh bản địa. Chẳng qua nếu là chiêu mộ quá nhiều tráng đinh, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân chúng."

Cung Nam Tinh nói: "Vì thế nguồn chiêu mộ binh lính này không thể chỉ tập trung vào Hà Sáo, trước kia tướng quân không phải cũng đã thu nạp một số dân của người Khương tộc sao? Hiện tại Đại Đường cũng có rất nhiều người dân trôi dạt khắp nơi, tướng quân có bao giờ nghĩ tới thu nạp người dân Đại Đường?"

Thấy Trương Định Nam không hiểu lắm, ông ta lại chỉ vào trên bản đồ, trầm giọng nói: "Ba tháng trước, tây nam đại hạn, dân chúng chạy nạn, xác người dân chết đói ngàn dặm. Triều đình vô đạo, thế gia cũng coi dân lành như sâu kiến, dân chúng không nơi nương tựa. Nếu như tướng quân nguyện ý thu nạp những người này, vậy thì mỹ danh của tướng quân không ngừng truyền đi, ngày sau quân Hà Sáo của chúng ta càng có nguồn chiêu mộ binh lính liên tục hơn. Tướng quân có biết toàn bộ tây nam có bao nhiêu dân chúng không?"

Ông ta duỗi ra ba ngón tay: "Không dưới ba trăm vạn người, trong đó người gặp nạn không có chỗ ở cố định chỉ sợ cũng có tới trăm vạn. Nếu như chúng ta có thể sử dụng những tráng đinh trong đó, sẽ không ít hơn mười vạn. Càng không đề cập tới, trong số đó còn có vô số trẻ nhỏ ngày sau cung cấp nguồn cho việc chiêu mộ binh lính."

Nghe thấy con số này, Trương Định Nam cũng hít một hơi thật sâu.

"Nhiều dân chúng trôi dạt khắp nơi như vậy, thế mà không ai quan tâm đến bọn họ."

Hắn ta ở biên cương đã nhiều năm, cũng không biết các phương thức ở Trung Nguyên, chỉ biết danh tiếng những thế gia lâu đời ở kinh thành kia. Mà trước đây hắn ta cũng không có tâm tư như hiện tại, cho nên cũng không cố tình đi tìm hiểu tình huống này nọ, lại không nghĩ tới, triều đình đã tới hoàn cảnh như vậy rồi.

Nghe Trương Định Nam không lấy nguồn chiêu mộ binh lính làm niềm vui, ngược lại còn lo lắng cho những dân chúng kia, trong lòng Cung Nam Tinh cũng vui mừng, cẩn thận giải thích: "Trong triều đương nhiên cũng có quan tốt, cho dù là đương kim hoàng đế, cũng không nhất định là người ù tai hoa mắt, chẳng qua là do thế gia nắm giữ triều chính. Trong triều hiện tại không còn bạc, không có người, ai đến cứu được. Nếu không phải ánh mắt của những thế gia đó thiển cận, tâm tư quá nặng, tại hạ cũng không dám kiến nghị tướng quân thu nạp những người này đến Hà Sáo. Dù sao dân là gốc của nước, nhiều người như vậy chạy tới Hà Sáo, chỉ sợ sẽ dẫn tới người chú ý. Bất quá những thế gia đó hiện giờ ù tai hoa mắt, tai mắt triều đình bị bế tắc, những người này đi về hướng biên cương, chỉ sợ những thế gia đó ngược lại vui sướng vì có thể trút bỏ gánh nặng."

Trong lòng Trương Định Nam cảm khái, nếu nói trước đó hắn ta vì một khối hùng tâm tráng chí của chính mình mà nổi lên tâm tư đại nghịch bất đạo như vậy. Còn hiện tại, hắn ta cũng muốn vì thiên hạ bách tính hôm nay mà giành lấy.

"Nghe lời nói của tiên sinh, Định Nam thật sự là thể hồ quán đính, mao tắc đốn khai." Hắn ta khom người nói với hai người kia: "Sau này còn thỉnh hai vị tiên sinh lúc nào cũng ân cần dạy bảo, để tránh Định Nam làm ra những chuyện hồ đồ."

Hai người tự nhiên đáp lễ một phen: "Tướng quân nói quá lời, chúng tại hạ không dám không tòng mệnh."

Bầu không khí của ba người đang rất tốt, liền có thân binh ở bên ngoài truyền báo: "Tướng quân, phía bên Tiêu giáo úy có động tĩnh rất lớn, thuộc hạ lo lắng sẽ xảy ra chuyện."

Nếu là trước đây, mọi người sẽ không thần hồn nát thần tính như vậy. Chủ yếu là hiện giờ trong quân có rất nhiều quy củ, có rất nhiều binh lính không được cao hứng, đặt biệt là bên doanh kỵ binh của đám người Tiêu Sơn, kia đều là bọn nam nhân lỗ mũi hướng lên trời, khó mà quản được. Hiện tại còn làm ra động tĩnh lớn ầm ĩ như vậy, ai biết có phải thật là xảy ra chuyện hay không. Cho nên đã chạy nhanh đến bẩm báo với Trương Định Nam.

Nghe nói là bên phía của Tiêu Sơn, Trương Định Nam có chút không tin, hắn ta luôn rõ ràng cách làm việc của Tiêu Sơn, hắn không phải là người lỗ mãng. Vả lại hai người đã là huynh đệ nhiều năm như vậy, nếu như Tiêu Sơn có chuyện, cũng sẽ không thể không nói với hắn ta. Bất quá khi nghe được tin tức như thế, hắn ta không thể không đích thân đi xem.

"Hai vị có thể đi cùng chứ?" Trương Định Nam mời nói.

Cung Nam Tinh và Tống lão nhìn nhau, đều gật đầu: "Chúng tại hạ tự nhiên sẽ đi theo tháp tùng."
 
Bình Luận (0)
Comment