Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 120

Chương 120
Chương 120
Trương Định Nam cưỡi ngựa, hai vị tiên sinh tranh thủ ngồi xe ngựa, một nhóm người liên quan vội vã chạy đến quân doanh. Khi tới cách quân doanh không xa, còn có thể nghe được từng đợt tiếng la hét to thất thanh. Kèm theo tiếng hét, âm thanh nghe được, cũng có thể so được với tiếng hô khi giết địch trên chiến chiến trường.

Trương Định Nam vội giục ngựa tiến lên.

"Đồ quy nhi tử, các ngươi chơi ăn gian."

Một đại hán thắt lưng thô to lớn tiếng thét nói.

Đối phương bên kia cười ha ha: "Cái này gọi là binh bất yếm trá. Giáo úy nói cái này cũng mặc kệ quy củ, chỉ cần thắng là được. Khi ngươi ở trên chiến trường, bọn man di chẳng lẽ còn chính nhân quân tử với ngươi hả?"

Đại hán tức giận không thôi. Muốn nói nữa, nhưng bọn họ bên này ngày thường ở doanh kỵ binh, bên kia cũng là những người dũng cảm mạnh mẽ như mây, hôm nay thế nhưng bị người ngày thường kém hơn mình đánh không dám ngẩng đầu lên, thật là mất mặt xấu hổ.

Thấy hai bên đã đánh xong, Trương Định Nam cũng xuống ngựa, nhưng cũng không ra mặt, chỉ là đứng ở trong đám người nhìn hai bên vừa mới đánh nhau kịch liệt, ngoan ngoãn đi về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn hai tay chống nạnh, lộ ra hàm răng trắng noãn cười cười, làm cho người của hai bên này nhìn có chút ảm đảm.

"Hắc hắc, đánh phục chưa?"

Đại hán vừa mới hét lớn kia: "Giáo úy, chúng ta chưa thương lượng xong, chờ chúng ta thương lượng xong rồi đánh lại một lần nữa, khẳng định có thể đánh thắng bọn họ."

Tiêu Sơn xua tay nói: "Lý Đại Trụ, trước khi đánh ta đã nói rồi, thua thì chính là thua, đừng có tìm cớ."

Thấy Lý Đại Trụ không phục, hắn nói: "Ngươi có biết ngươi thua ở chỗ nào hay không?"

Lý Đại Trụ bĩu môi: "Vừa rồi khi đánh nhau, thuộc hạ bảo bọn họ bao vây, nhưng bọn họ không có phản ứng, cho nên đám tôn tử kia mới thừa nước đục thả câu."

"Tôn tử nào chứ, những người đó của các ngươi đều bị điếc sao, chúng ta bên này kêu một tiếng là liền biết." Người nói chuyện chính là thiên phu trưởng vừa mới đánh với Lý Đại Trụ. Vóc dáng của hắn ta không lớn, lại có vài phần thông minh.

Tiêu Sơn nói: "Tôn Phi, ngươi nói một chút xem, các ngươi đánh như thế nào?"

Tôn Phi đắc ý cười hai tiếng: "Trước khi đánh nhau, chúng thuộc hạ đều đã thương lượng kỹ, vóc dáng của chúng thuộc hạ không cao lớn bằng bọn họ, không thể đơn đả độc đấu được, cho nên chúng thuộc hạ dứt khoát cho vài người đánh một hai người của bọn họ trước, tựa như vây đánh giống như làm sủi cảo. Mặt khác một số người lại đi kéo dài thời gian, chờ bên này chúng thuộc hạ làm sủi cảo xong, lại đi sang bên kia tiếp tục bao vây. Cứ như vậy thì đều đã bao vây hết luôn rồi."

"Ha ha ha." Lời này của hắn ta nói xong, đám binh lính bên bọn họ cười phá lên cười một trận to. Ngay cả những binh lính khác ở bên cạnh vây xem cũng không thể nhịn được cười.

Trong tình huống vừa rồi, thật đúng giống như là bao sủi cảo.

Nghe thấy nụ cười đắc ý của Tôn Phi, đám người bên phía Lý Đại Trụ càng mặt xám mày tro. Lý Đại Trụ nói: "Giáo úy, chúng thuộc hạ nhận thua, ngài cũng đừng làm chúng thuộc hạ mất mặt, để chúng thuộc hạ trở về được không?"

"Trở về?" Tiêu Sơn cười lạnh một tiếng: "Ta cho các ngươi trở về, trong khi đánh giặc, đi hỏi man di xem để cho các ngươi trở về hay không? Lần này chỉ mất mặt một chút, vậy các ngươi có biết được, nếu là ra chiến trường còn như thế, các ngươi chính là bỏ mạng. Ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi đã biết thua ở đâu chưa?"

Lý Đại Trụ nói: "Là phối hợp không tốt. Kỳ thật vừa rồi khi bọn họ chuẩn bị làm sủi cảo, thuộc hạ cũng đã nhìn ra, chẳng qua là các huynh đệ không có phản ứng, thật sự là do quá đột ngột."

"Không phải đột ngột, là các ngươi không biết linh hoạt. Càng là do ngày thường các ngươi không có loại thói quen này. Nếu như ngày thường các ngươi huấn luyện càng nhiều, khi ra chiến trường, có phải có thể lập tức linh động hay không?"

Lý Đại Trụ gật đầu: "Là lý lẽ này."

"Còn có thể suy nghĩ cẩn thận lại, nhưng cũng đều là hán tử." Tiêu Sơn nói: "Ta biết biết các ngươi luôn làm ầm ĩ vì có quá nhiều quy củ, ngại phiền toái. Cảm thấy là quản thúc các ngươi, có phải hay không? Vậy thông qua tỷ thí của ngày hôm nay, các ngươi có thấy được những quy củ đó quan trọng chưa?"

Lý Đại Trụ khó hiểu: "Chuyện đánh giặc này có quan hệ gì với quy củ?"

"Đương nhiên là có quan hệ. Nếu như ngày thường ngươi quy định cho nhóm thuộc hạ của ngươi nghiêm khắc huấn luyện, kỷ luật nghiêm minh, vừa mới rồi sẽ xuất hiện tình huống bọn họ không kịp phản ứng sao?"

Đầu óc của Tôn Phi lóe linh quang, nghe xong lời này, rất nhanh đã trở nên trầm tư.

Hai thiên phu trưởng khác đã đánh qua cũng cúi đầu ôm ngực nghe dạy bảo, nếu như là ngày thường, bọn họ tự nhiên sẽ không nguyện ý nghe, nhưng bây giờ bị đánh thảm như vậy, cũng xác thật muốn biết rốt cuộc bọn họ thua ở chỗ nào.

Thấy bọn họ nguyện ý nghe, Tiêu Sơn rất yên tâm vui mừng nói: "Khi chúng ta hành quân đánh trận, quan trọng nhất chính là quy củ. Cái gì gọi là quân lệnh như núi, chính là nói cho chúng ta biết, phàm khi có mệnh lệnh, nhất định phải chấp hành. Vì sao hiện tại chúng ta phải định ra nhiều quy củ như vậy, chính là để cho trong lòng đám quy tôn tử các ngươi nhớ rõ đạo lý quân lệnh như núi, kỷ luật nghiêm minh này. Một người ngày thường luôn trái với quy củ, khi ở trên chiến trường, còn trông cậy bọn họ nghe hiệu lệnh của trưởng quan sao? Có thể sao?"

".. Không thể." Lý Đại Trụ giờ đã hiểu sâu sắc điều đó. Vừa rồi, một số thuộc hạ của hắn ta không nghe phân phó của hắn ta, khăng khăng đi theo con đường đơn đả độc đấu, lúc ấy mới để đám người của Tôn Phi bên kia làm sủi cảo.

Tiêu Sơn quét mắt qua từng người một: "Những người khác đã hiểu hết chứ?"

"Đã hiểu." Ba người khác cùng đáp.

"Hay, nói hay lắm." Đột nhiên, Trương Định Nam mỉm cười từ trong đám người bước ra.

Mấy người vội vàng khom người hành lễ: "Tướng quân."

Trương Định Nam đưa tay ra ngăn lại nói: "Không cần đa lễ, hôm nay nhìn biểu hiện của các ngươi như vậy, trong lòng ta rất được an ủi. Các ngươi đều là binh lính dưới trướng của Trương Định Nam ta, cũng là huynh đệ của Trương Định Nam ta. Tính mạng của mỗi người đều quý giá. Ta muốn cho các ngươi giết địch lập công, lại cũng muốn cho các ngươi có thể còn sống sót. Cho nên ngày thường ta chỉ có thể yêu cầu nghiêm khắc đối với các ngươi. Ta biết các ngươi không quen, ta cũng không quen, nhưng vì sống sót, vì đánh thắng trận, vì để cho quân Hà Sáo của chúng ta ngày càng cường đại hơn, chúng ta nhất định phải chịu được những điều người thường không thể chịu đựng. Các ngươi nói cho ta biết, vẫn còn là hán tử hay không?"

"Còn!"

Mọi người đều bị nói đến tâm tình kích động, âm thanh trả lời càng vang dội hơn.

Trương Định Nam gật đầu, cười nói: "Được, nếu đã thừa nhận mình là hán tử, vậy lấy nghị lực của một hán tử ra. Nếu như ai không quản được chính bản thân mình, người đó là quy tôn tử!"

Nói xong, hắn ta đi tới vỗ vai Tiêu Sơn: "Tiêu Sơn làm rất tốt, từ nay về sau, quân Hà Sáo của chúng ta mỗi tháng sẽ có một cuộc so tài lớn như vậy, giống như hai quân đánh nhau. Phàm là đội thắng liền có thưởng, thua, liền quét tước vệ sinh toàn bộ quân doanh, bao gồm cả cọ rửa nhà xí."

"Ah!" mọi người đều kêu rống một tiếng.

Trương Định Nam nói: "Còn phải được như ngày hôm nay, bất kể thắng bại, đều phải nói được thắng ở đâu, thua ở chỗ nào."

Hắn ta liếc nhìn Tiêu Sơn: "Chuyện này giao cho Tiêu giáo úy phụ trách, phàm là bất kỳ ai vi phạm, sẽ bị xử lý theo quân pháp."

Tiêu Sơn không ngờ mình chỉ tính toán nói chút đạo lý cho thuộc hạ, thế nhưng lại lĩnh trọng trách như thế.. Hắn đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Mạt tướng tuân lệnh."

Sau khi Trương Định Nam rời khỏi chỗ này, đám người lại bắt đầu vây quanh Tiêu Sơn nháo loạn.

Trương Định Nam không nói gì về bọn họ, lập tức đi thẳng đến xe ngựa.

Tống lão và Cung Nam Tinh đều mặt đầy ý cười, Tống lão cười nói: "Thủ hạ của tướng quân quả thật là người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Chuyện trước đó lão phu còn chưa giải quyết được, vị tướng lĩnh này cư nhiên đã giải quyết như vậy. Quả nhiên hiểu rõ quân nhân, vẫn là các tướng lĩnh mang binh đó."

Cung Nam Tinh cũng nói: "Phương pháp tổ chức tỷ thí lớn như vậy xác thật không tồi, thủ hạ của tướng quân hiện tại binh nhiều mà tướng thiếu, lại thiếu khuyết cơ hội rèn luyện, giống như tỷ thí này vậy, nhưng thật ra lại có thể khiến cho nhóm thiên phu trưởng chỉ biết động võ nhanh chóng học được như thế nào là mang binh đánh giặc, nếu như có thời gian, chỉ sợ đều là những tướng tài năng chinh thiện chiến. Tiêu giáo úy này thật sự là tài cao a."

Trương Định Nam mỉm cười quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu Sơn bị quanh vây: "Ta có kỳ vọng rất cao với hắn, ngày sau nếu thật sự được việc, nhất định hắn sẽ là tiên phong."

Hai vị tiên sinh nghe vậy, tự nhiên cũng nghe ra được, Tiêu giáo úy này chỉ sợ là cánh tay dưới trướng của tướng quân, ngày sau sợ là trở thành thanh lợi kiếm trên tay của tướng quân, sát phạt thiên hạ, sáng lập công lao cái thế.

Thời thế tạo anh hùng, cổ nhân không gạt ta.

Bất quá vị anh hùng tương lai này còn chưa ý thức được bản thân mình đã có thêm một gánh nặng.

Buổi tối khi về đến nhà, hắn hưng phấn ôm lấy Phùng Trinh đang xem sổ sách xoay tới xoay lui, cho đến khi cả hai đều chóng mặt và cùng nhau ngã xuống giường. Hắn lại nhiệt tình dựa vào người Phùng Trinh, hôn nàng khiến mặt đỏ tim đập, hô hấp khó khăn.

Hơn nửa ngày, cuối cùng mới buông tay mà còn chưa đã thèm.

"Trinh nhi, biện pháp mà nàng nói vô cùng tốt. Tướng quân đã quyết định đem biện pháp này dùng lên toàn quân, ngày sau ta sẽ phụ trách mấy cuộc tranh tài lớn của bọn họ."
 
Bình Luận (0)
Comment