Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 121

Chương 121
Chương 121
Phùng Trinh đã sớm biết tin tức trong quân doanh, có Điền Quế Hoa vạn sự đều thông này, nàng ngồi ở trong nhà cũng có thể biết được tin tức ở bên ngoài. Hơn nữa Tô Tinh đi theo nàng, cũng là người tai nghe xung quanh mắt nhìn khắp nơi, cho nên một ít tin tức này, rất nhanh nàng liền biết được một ít tin tức.

Khi biết Tiêu Sơn có một công việc mới, nàng đã yêu cầu phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn mà Tiêu Sơn thích, để chúc mừng cho hắn.

Nhìn thức ăn ngon ở trên bàn, cùng với rượu ngon Phùng Trinh mang ra, Tiêu Sơn mỉm cười: "Trinh nhi."

Phùng Trinh cười rót rượu cho hắn: "Chỉ có thể uống một chén thôi, ham rượu hỏng việc. Hiện giờ tướng quân đã trọng dụng chàng, chàng phải làm tốt việc của mình, không thể cô phụ kỳ vọng của tướng quân."

Tiêu Sơn gật đầu lia lịa. Đối với lời khuyên của thê tử mình, hắn tuyệt đối là tôn sùng như thánh chỉ. Thánh chỉ hoàng đế còn không hiệu quả như vậy nữa.

Sau khi cơm nước xong, Tiêu Sơn nói với Phùng Trinh về tình huống trong quân doanh. Hiện tại đám người đó đã bắt đầu tiếp nhận việc thiết lập các quy củ, không còn bài xích giống như trước kia nữa. Tướng quân cũng rất hài lòng với kết quả này, hơn nữa kỵ binh của hắn tựa như còn muốn tăng thêm nguồn chiêu mộ binh lính.

Ngay khi Phùng Trinh vừa nghe tin Trương Định Nam sẽ tăng nguồn chiêu mộ binh lính, nàng biết Trương Định Nam đã bắt đầu hành động.

Trong lòng nàng cân nhắc, chuyện này nàng vẫn phải nhắc nhở Tiêu Sơn, nhưng lại không thể nói rõ ràng. Dù sao Trương Định Nam đã không nói rõ, vì vậy không ai có thể đưa ra kết luận.

"Tướng công, chúng ta thương lượng một chút chuyện đi."

Phùng Trinh nhẹ nhàng nói. Ngày thường nàng luôn gọi tên Tiêu Sơn, chỉ khi nàng làm nũng thì mới gọi là tướng công.

Tiêu Sơn nghe vậy thì cả người chấn động, căng thẳng nói: "Chuyện gì a?" Nói chung khi thê tử làm nũng, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.

Phùng Trinh thấy bộ dáng như gặp phải đại địch của hắn, cười nói: "Nhìn chàng như vậy, ta còn chưa nói cái gì, chàng lại có bộ dáng kháng cự thế này đây."

Tiêu Sơn vội vàng nói: "Không có, không phải ta đang nghiêm túc nghe sao, nàng nói đi, mọi chuyện đều nghe nàng."

"Cũng không có gì, ta chỉ muốn nói, chúng ta có được hôm nay cũng không tách khỏi sự dìu dắt của Trương tướng quân, chàng thân là thuộc hạ của ngài ấy, nhất định phải trung thành với ngài ấy."

Nghe được lời này, Tiêu Sơn thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện này cần phải nói sao, huynh đệ chúng ta một lòng một dạ vì tướng quân, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, cho dù đi giết man di, cũng sẽ nhất định không lo sợ mà lao ra phía trước".

"Vậy nếu tướng quân yêu cầu chàng giết đến kinh đô thì sao."

"..."

Tiêu Sơn sửng sốt.

Kinh đô đó là nơi như thế nào a, kia chính là nơi hoàng đế lão tử đang ở. Đó cũng giống như nơi thần tiên sống trên trời, ai dám chạy đến giết chứ.

"Chàng không dám sao?" Phùng Trinh hỏi.

Tiêu Sơn khó hiểu nói: "Cũng không phải ta không dám, chỉ là ta không nghĩ ra, vì sao lại giết lên kinh đô làm gì. Địch nhân của chúng ta không phải là man di sao?"

"Ta chỉ là thí dụ mà thôi. Thế đạo ngày nay, ai biết địch nhân của chúng ta sẽ trở thành ai. Nếu chàng lựa chọn đi theo tướng quân, vậy thì ta sẽ nhắc nhở chàng, về sau tướng quân bảo chàng đánh chỗ nào chàng liền đánh chỗ đó. Mặc kệ là thảo nguyên, hay là kinh đô."

Nếu đã đoán được Trương Định Nam có mưu đồ, Phùng Trinh tự nhiên không muốn trượng phu mình phải mơ hồ. Nếu một ngày nọ Trương Định Nam nói muốn tạo phản, trượng phu mình vẫn không phản ứng kịp, ở nơi đó lấy đại nghĩa đi khuyên bảo Trương Định Nam, chuyện này có thể không xong.

Nếu đã chọn làm thuộc hạ của Trương Định Nam, phải hết lòng trung thành. Để tránh chuyện làm việc, cuối cùng còn bị ngờ vực.

Phùng Trinh không có cái gọi là tư tưởng trung quân, đối với Trương Định Nam và Trương phu nhân cũng vậy. Sở dĩ giúp bọn họ, chẳng qua là bọn họ đối xử với nàng và Tiêu Sơn không tồi, nguyện ý dìu dắt bọn nàng, cho bọn nàng cơ hội. Đương nhiên nàng cũng sẽ có qua có lại, vì bọn họ mà tận tâm làm việc. Bất quá nàng cũng không phải loại người ngu xuẩn như thế, nếu đã lựa chọn làm việc cho bọn họ, đương nhiên sẽ không chân ngoài chân trong, hoặc là có tâm tư khác.

Còn Tiêu Sơn thì khác, dù sao thời đại này dân bản xứ đều có trung hiếu nhân nghĩa tận trong xương cốt. Hoàng triều Đại Đường đã thống trị nhiều năm như vậy, trong lòng dân chúng vẫn vô cùng có trọng lượng. Tiêu Sơn cũng không ngoại lệ.

Ngay cả khi hắn tận trung tẫn trách với Trương Định Nam, cũng không tránh khỏi không thể nào tiếp thu việc tạo phản này. Đến lúc đó sợ không biết là làm ra chuyện ngốc nghếch không tốt gì.

Tiêu Sơn cũng không ngu ngốc, nghe Phùng Trinh có ý khác, trong lòng tựa hồ cũng có được chút manh mối. Chẳng qua không dám nghĩ đến phương diện đó.

Có chút lời nói không cần phải nói rõ ràng, nhưng ý nghĩa có thể được hiểu. Hắn trầm ngâm nhìn Phùng Trinh: "Trinh nhi, có phải là nàng cảm thấy thật là vậy chăng?"

Phùng Trinh biết hắn đã hiểu ra, nhẹ nhàng cười nói: "Ta cũng không thể khẳng định, bất quá sớm đưa ra lựa chọn mới là tốt nhất. Tiêu Sơn, con đường này có lẽ sẽ rất gian khổ, có lẽ cũng rất nguy hiểm, nhưng nếu là đã lựa chọn, thì không thể lui bước. Bởi vì chúng ta không có đường lui."

Trong thế đạo sắp loạn này, đã định sẵn đến một ngày nào đó bọn nàng phải đưa ra lựa chọn vào một bên. Một khi đã như vậy, còn không bằng sớm đưa ra quyết định.

Tiêu Sơn trầm mặc nửa ngày, cuối cùng trịnh trọng gật đầu, ôm thê tử mình vào lòng: "Trinh nhi, may mắn lớn nhất đời này của Tiêu Sơn ta, chính là lấy được nàng, ông trời đã đối xử rất tốt với ta, cho nên chắc chắn sẽ không sớm muốn mạng này của ta. Ta nhất định sẽ sống rất lâu."

Phùng Trinh cười nói: "Biết vậy thì tốt." Cô nãi nãi chính là người của tương lai, thời đại này xem chừng chỉ có mình ta, gả cho ngươi, tỷ lệ gần như không có.

Sau khi được Phùng Trinh nhắc nhở, Tiêu Sơn làm việc càng thêm ổn trọng hơn. Khi Trương Định Nam bảo hắn huấn luyện kỵ binh, một khắc hắn cũng không dám lơi lỏng.

Ngay cả Trương Định Nam và Lưu Mẫn Quân cũng khen ngợi Tiêu Sơn có tiến bộ rất lớn.
 
Bình Luận (0)
Comment