Ngày hôm sau, khi Phùng Trinh đến nói với Lưu Mẫn Quân về thu nhập của thương đội, Lưu Mẫn Quân lại nói với Phùng Trinh điều tương tự.
"Đều nói có hiền thê như báu vật, Tiêu giáo úy có phu nhân như ngươi, quả thật là một bước tiến lớn, sau này nhất định không thiếu được vinh quang của ngươi."
Phùng Trinh cười nhẹ: "Dân phụ cũng không trông cậy chàng ấy nhanh thăng chức, thê nhi được hưởng đặc quyền, chỉ cầu cho người một nhà bình bình an an ở bên nhau thì đã tốt."
Lưu Mẫn Quân nói: "Hiện giờ mọi thứ ở Hà Sáo đều ổn, ngươi còn lo lắng điều gì?"
Phùng Trinh tự nhiên không dám bày tỏ sự lo lắng trong lòng mình, vì vậy chỉ có thể cười cười, lại nói chuyện về thương đội. Mặc dù Lưu Mẫn Quân không quản lý thương đội, nhưng lại lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nàng ta cũng sẽ hỏi hàng hóa nào bán chạy và hàng hóa nào không. Nghe nói hàng hóa của người Khương tộc bán rất chạy, Lưu Mẫn Quân nói: "Người Khương tộc bây giờ nhiều như vậy, ta nghĩ chúng ta có thể để bọn họ chuyên làm cái này, thứ nhất sẽ miễn được cho thương đội bôn ba khắp nơi, thứ hai cũng có thể để cho cuộc sống của bọn họ tốt hơn. Nếu như chúng ta có thể để cho các gia đình quân nhân khác làm theo, vậy cũng rất tốt. Nhóm quân nhân đó đi theo tướng quân đánh đông dẹp bắc, nếu để cho gia đình của quân nhân có cuộc sống tốt hơn thì càng hay."
Phùng Trinh vừa nghe thì cười nói: "Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo. Nếu như phu nhân đã nghĩ như vậy thì khi tìm thấy thời gian, phu nhân nên đích thân đi đến đó một chuyến, việc này vẫn là để phu nhân tới an bài thích hợp hơn."
Sau khi nói xong, trong lòng nàng cũng mừng thầm. Việc này trước đây nàng cũng chuẩn bị lợi dụng thương đội thành lập chuyện này, cũng tương đương với nhà xưởng đời sau, một mặt nàng có thể thu gom đồ hàng da, sau đó để cho nhóm công nhân thống nhất xử lý. Bằng cách này, chất lượng và số lượng cũng có thể được đảm bảo.
Nhưng vì sau khi nàng biết được tâm tư của Trương Định Nam, cho nên cũng không tính quá thân cận với những người Khương tộc và gia đình của nhóm quân nhân. Để tránh sau này bị người nhắc chuyện mà chỉ trích, nói nàng muốn thu phục nhân tâm.
Người không có tâm hại người, lại cũng không thể không có tâm phòng người.
Buổi tối sau khi Trương Định Nam trở về, Lưu Mẫn Quân hầu hạ hắn ta dùng bữa tối, sau khi rửa mặt chải đầu qua, Lưu Mẫn Quân xõa tóc ngồi ở trên giường nói với hắn ta về chuyện này.
Trương Định Nam nghe xong kế hoạch cũng là lộ ra nụ cười: "Lại là làm khó nàng suy nghĩ thấu đáo như thế, thật là do ta sơ sót. Ý tưởng này của nàng rất tốt, có Phùng nương tử giúp nàng làm những chuyện này, nàng cũng có thể thuận buồm xuôi gió."
Lưu Mẫn Quân nói: "Phùng Trinh thật sự có năng lực. Nàng ấy làm những việc này rất tốt, hơn nữa vô cùng có chừng mực. Ta nhìn ra được, với thông minh tài trí của nàng ấy, nhất định cũng đã nghĩ ra được biện pháp như vậy, chẳng qua là giữ lại để ta làm thôi."
Trương Định Nam cũng Tiêu Sơn hiện tại càng thêm nội liễm hơn, chỉ cảm thấy phu thê hai người này quả thật là phúc tinh của mình.
"Nếu nàng cảm thấy nàng ấy tốt, ngày sau cứ dìu dắt nhiều hơn một phen."
"Ta là người trong nội trạch, như thể nào có thể cất nhắc người ta, nhưng thật ra là chàng, ngày sau có thể đối đãi tốt với các huynh đệ đó của chàng. Bọn họ đều là toàn tâm toàn ý vì chàng, ngàn vạn lần đừng để người khác buồn lòng thất vọng." Lưu Mẫn Quân dặn dò nói.
Trương Định Nam cười nói: "Nàng cũng đã nói Tiêu Sơn có hiền thê như bảo bối, nhưng ta lại cảm thấy, hiền thê này của ta là trân bảo tuyệt thế."
Vừa nói, đôi mắt nóng rực của hắn ta nhìn nữ nhân đỏ bừng trong lòng mình, cúi đầu hôn một cái, thấy sắc mặt nàng ta càng thêm đỏ, cuối cùng vung tay kéo rèm giường xuống.
Ngày hôm sau cũng cùng với Lưu Mẫn Quân đến chỗ của người Khương tộc và gia đình quân nhân Hà Sáo bên kia đi dạo một phen.
Những người Khương tộc này hiện đang an cư lạc nghiệp ở Hà Sáo, cuộc sống của bọn họ tốt hơn trước rất nhiều. Bây giờ bọn trẻ đã bắt đầu học văn hóa Đại Đường, thậm chí bắt đầu học nói phương ngữ Đại Đường, các dũng sĩ Khương tộc không còn là kỵ binh Khương tộc mà trực tiếp sáp nhập vào doanh kỵ binh của Tiêu Sơn, hết thảy đều là kỵ binh của Đại Đường.
Những người Khương tộc này sớm đã ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên. Bây giờ bọn họ lại được Trương Định Nam thu nhận, cho bọn họ đãi ngộ giống như dân chúng Đại Đường, để cho bọn họ tiếp nhận sự cai trị của quân Hà Sáo. Hơn nữa cũng yên tâm ổn định chiến đấu cho quân Hà Sáo.
Mà nhóm nữ nhân và trẻ em người Khương tộc này cũng ngày càng quen thuộc với nhóm gia đình quân nhân của quân Hà Sáo, ngày thường hai bên càng lui tới thân thiết, hoặc là ở trong vườn nho làm việc, hoặc là truyền thụ kỹ năng trồng trọt và chăn thả cho nhau. Giữa hai tộc khi ở chung ngày càng hòa thuận với nhau.
Nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng Lưu Mẫn Quân cũng rất cảm khái. Nhớ tới trước kia khi đọc sách sử, người Khương tộc và Đại Đường có thể nói là như lửa với nước, không đội trời chung, sao có thể nghĩ đến còn có ngày như hôm nay.
Đủ thấy thù hận này cũng không phải trời sinh, chỉ cần xử lý thỏa đáng thì mọi người có thể hòa hợp ở chung, có lẽ là sau nhiều năm, những người này sẽ quên mất mình là người Khương.
Nghĩ hết thảy những việc này đều là do trượng phu của mình thúc đẩy, trong lòng nàng ta cảm thấy hơi tự hào.
Sau khi tham quan những nơi này, Lưu Mẫn Quân cảm thấy quyết định trước đó rất tốt. Để những người này sống một cuộc sống tốt đẹp, bọn họ mới có thể càng trung thành hơn.
Hai nữ nhân hợp tác với nhau, nhanh chóng đưa ra thông cáo, tiến hành chiêu công với người Khương tộc và gia đình quân nhân Hà Sáo.
Động thái này nhanh chóng gây ra được hưởng ứng rất lớn.
Vào ngày này, Tôn Kỳ Vân cũng nhận được một mật thư từ Trương Tế Thế, vội vội vàng vàng trở về Túc Châu. Lần này ông ta đến Hà Sáo là có kế hoạch, nhưng kết quả chưa làm ra trò trống gì, trong lòng phiền muộn khó tiêu, bây giờ Trương Tế Thế lại có chuyện, khiến ông ta có chút trở tay không kịp, hành trình một chuyến đi đến Hà Sáo thật sự khiến ông ta vô cùng không vui.
Ngồi ở trên xe ngựa, ông ta quay đầu lại nhìn Hà Sáo ngày càng bừng bừng sinh cơ, trong lòng tựa hồ có dự cảm, suy nghĩ của đại tướng quân tựa hồ không nhất định là đúng.