Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 123

Chương 123
Chương 123
"Tôn Kỳ Vân cứ như vậy rời đi, hai vị tiên sinh có biết chuyện gì xảy ra không?"

Trương Định Nam đương nhiên rõ ràng về mục đích của Tôn Kỳ Vân. Ngoài việc đến để đưa Lưu Mẫn Quân trở lại Túc Châu, ông ta còn muốn tìm hiểu thực tế của Hà Sáo. Lần này đến đây, ông ta lại không mang được người đi, lại bị Tống lão quấy rầy đánh cờ mấy ngày, thời thời khắc khắc đều có người đi theo, ngoại trừ biết phía Hà Sáo đã có nhiều người Khương tộc hơn, cái gì cũng không thám thính được.

Đối với những người ông ta mang theo càng bị theo dõi nghiêm mật, ngay cả cửa lớn của quân doanh cũng chưa ra khỏi.

Bây giờ Tôn Kỳ Vân rời đi mà không làm được gì, Trương Định Nam có chút khó hiểu. Rốt cuộc, đối với hiểu biết của hắn ta về Tôn Kỳ Vân, đó là người này tâm tính cứng cỏi, không đạt được mục đích nhất quyết sẽ không bỏ qua. Hơn nữa trong lòng ông ta có ngạo khí, tuyệt đối sẽ không để bản thân thua vào trong tay tiểu bối. Cho nên có thể khiến cho Tôn Kỳ Vân vội vàng rời khỏi Hà Sáo chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Bất quá Tống lão cùng với Cung Nam Tinh cũng cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn họ không quen thuộc với Tôn Kỳ Vân. Trong những ngày tiếp xúc vừa qua, mặc dù bọn họ đã thử lẫn nhau, nhưng vẫn không để lộ nội tình, cho nên lúc này không nghĩ ra được nguyên nhân khiến Tôn Kỳ Vân rời đi.

Cung Nam Tinh nói: "Tôn Kỳ Vân này là thuộc hạ của đại tướng quân, địa vị ra sao, tướng quân có biết chứ?"

"Ông ta là tâm phúc của phụ thân ta, trình độ tín nhiệm vượt qua cả ta và Trương Thừa Tông, cho dù có chuyện trọng đại gì cũng sẽ cùng người này thương lượng."

Khi Cung Nam Tinh và Tống lão nghe vậy, cả hai đều vùi đầu vào suy nghĩ.

Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng bọn họ đều có dự cảm rằng chuyện này đối với Túc Châu và Hà Sáo là chuyện rất lớn.

Nhất thời không hiểu ra sao, Tống lão nói: "Không bằng để người đi điều tra ở kinh thành đã phát sinh chuyện gì. Hi vọng chuyện này là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều, nếu không.. Mặc kệ như thế nào, lúc này Túc Châu cùng Hà Sáo không nên gây ra động tĩnh lớn, thời cơ còn chưa tới."

Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt già nua của ông ta.

Cung Nam Tinh cũng có vẻ lo lắng.

Mặc dù thời loạn thế đang đến gần, thời cơ giành lấy thiên hạ sắp tới, nhưng nếu kẻ gây ra động tĩnh trước nhất định sẽ rất bất lợi. Loại danh tiếng nghịch tặc giết vua đoạt vị này, ngày sau nhất định sẽ bị sử sách lên án.

Cho dù không màng thanh danh, nhưng sau này khi khởi nghĩa, cũng sẽ bị người trong thiên hạ bài xích, đánh mất dân tâm rất lớn.

Thấy hai vị tiên sinh coi trọng như vậy, Trương Định Nam không dám chậm trễ, lập tức phái thân tín đến kinh thành và Túc Châu dò hỏi tin tức.

Sau đó, Trương Định Nam không nhận được bất kỳ hồi báo nào, ngược lại thương đội của Phùng Trinh đã mang về một mẩu tin đồn ở kinh thành.

Hơn nữa, tâm điểm của lời đồn này thập phần liên hệ với Trương đại tướng quân ở Túc Châu, có chút liên hệ với Trương Định Nam.

Chỉ là chuyện này quá mức khó tin, cho nên nàng không thể liền tin đó là sự thật.

Nhưng sau khi nghe Tiêu Sơn đề cập đến việc Tôn Kỳ Vân vội vã rời Hà Sáo và trở về Túc Châu, nàng cảm thấy rằng chuyện này có thể có liên quan, vì vậy nàng đã nhờ Tiêu Sơn mang một bức thư cho Trương Định Nam, nói rằng có tin tức từ kinh thành truyền đến muốn bẩm báo.

Nghe được tin như thế, Trương Định Nam ngay lập tức triệu kiến Phùng Trinh.

Mặc dù nhìn thấy Trương Định Nam, Phùng Trinh vẫn cảm thấy có chút khó khăn để mở miệng: "Hiện tại ở kinh thành đang đồn đãi.. Chính cung hoàng hậu Ninh thị của đương kim hoàng thượng, cũng không phải là bào muội của Ninh phu nhân, mà đích thị là Ninh phu nhân."

Nói cách khác, phụ thân của ngươi bị người ta đội mũ xanh.

Chiếc mũ này còn không nhỏ.

Nghe đến đây, Trương Định Nam thật sự sửng sốt, không biết nên suy nghĩ cái gì.

Phùng Trinh nói: "Tin tức này đến từ người của Phúc Vương phủ truyền ra, bởi vì tin tức quá khó tưởng tượng được, cho nên trong kinh không dám lan truyền." Nói cho cùng, tuy rằng hoàng đế hiện giờ không có thực quyền gì, nhưng ở tại kinh thành vẫn còn chút phân lượng. Hơn nữa, đó là hoàng thất đã thống trị Đại Đường nhiều năm, trong lòng dân chúng vẫn thập phần kính sợ, không dám lấy nhất quốc chi mẫu ra làm đề tài câu chuyện.

Sau khi nói xong, nàng cũng không cần phải nhiều lời nữa. Loại thời điểm này, tốt nhất là nói ít vẫn hơn. Mặc dù nàng không thật sự thích một số tác phong của Trương đại tướng quân, nhưng dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện có thể diện gì, đối với cả nhà Trương gia đều vô cùng mất mặt.

Ngẫm lại đến việc thê tử của Trương đại tướng quân giả làm bào muội của mình tiến cung làm hoàng hậu, đây quả thật chính là quân nhục thần thê.

Hơn nữa vị thê tử này giống như là tự nguyện. Nếu không thì vì sao đã nhiều năm như vậy, một chút tin tức còn không được truyền ra ngoài.

Phùng Trinh vẫn đang suy nghĩ, sắc mặt của Trương Định Nam trở nên nghiêm túc đi vài vòng ở trong thư phòng, một lát sau, hắn ta đột nhiên nói: "Chuyện hôm nay đừng truyền ra ngoài, phu nhân bên kia gần đây cứ nhắc ngươi mãi, đợt lát nữa ngươi đi bồi nàng ấy trò chuyện đi."

Đây là để nàng đi về trước. Đương nhiên, Phùng Trinh sẽ không thể không biết mặt mũi, lập tức rời đi.

Đối với những lời đồn mà nàng nghe được, tự nhiên nàng sẽ không lan truyền đi. Bất quá khi nàng nghĩ đến Trương Tế Thế ở Túc Châu, thầm nghĩ đường đường Trấn Quốc đại tướng quân này lại phát sinh một chuyện như thế, cũng không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Tuy rằng Trương Định Nam sẽ không đem chuyện mất mặt này nói ra ngoài, bất quá cũng không giấu giếm hai vị quân sư của mình. Phùng Trinh vừa rời đi, hắn ta lập tức triệu tập hai vị quân sư đến để thương thảo.
 
Bình Luận (0)
Comment