Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 124

Chương 124
Chương 124
Tình hình ở Túc Châu hiện tại là một mảnh áp lực nặng nề.

Sau khi đại tướng quân nhận được thư tín từ kinh thành, liền tự nhốt mình ở trong thư phòng, rất lâu cũng không thể thấy được người. Thật vất vả người mới rời khỏi thư phòng, cả người đằng đằng sát khí, cũng không ai dám nói chuyện với ông ta, chờ khi thiếu tướng quân Trương Thừa Tông trở về, vẻ sát khí trên mặt đại tướng quân càng nặng hơn, ông ta lập tức trực tiếp đuổi thiếu tướng quân trở về trong quân doanh.

Nhưng ngay sau đó, ông ta lại sai người đưa thức ăn đến cho Trương Thừa Tông để trấn an hắn ta một phen.

Một loạt hành vi này, khiến những người khác đều cảm thấy khó hiểu.

Chỉ có bản thân Trương Tế Thế biết, nội tâm của mình lúc này đau khổ như thế nào.

Hơn hai mươi năm trước, khi ông ta quen được Ninh Phi Loan của Ninh thị, còn kết thành phu thê với bà ta. Hai người vô cùng ân ái, bà ta lại là người vô cùng thông tuệ, để ông ta thông suốt được con đường làm quan của mình, từ quân phòng thủ bình thường của kinh đô trở thành đại tướng quân cầm binh trấn giữ một phương như ngày nay.

Trong lòng ông ta không lúc nào là không tôn kính yêu thương thê tử. Sau cái chết của thê tử, ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, ra trận giết địch càng dũng mãnh không sợ chết, giết man di lánh xa ba thước, càng tạo được uy tín cực đại của ông ta ở trong quân, trở thành chủ nhân chân chính của biên cảnh phương bắc.

Vì Thừa Tông, ông ta đã cưới nữ nhân thương hộ có địa vị thấp hèn, chính là muốn cho Thừa Tông không bị người ta khi dễ, địa vị sau này mới không bị uy hiếp. Thậm chí còn đem Thừa Tông ở bên cạnh để tự mình dạy dỗ.

Lúc nào ông ta cũng nhớ đến thê tử của mình, càng lo lắng thê tử sẽ trách ông ta làm không tốt. Nhưng sự nhiệt tình của những năm này, sau khi đọc bức thư do Phúc Vương đưa tới, lại cảm thấy hành động hơn hai mươi năm nay của ông ta quả thật là một điều chê cười.

Trong lòng ông ta phẫn nộ một hồi, hận không thể giết sạch tất cả mọi người.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta lại phát hiện bản thân mình quá xúc động, suýt nữa thất thố. Thứ nhất ông ta hoàn toàn không thể xác định được những gì trong thư này có thật hay không. Thứ hai, ông ta cũng không nên bởi vì một phong thư mà hoài nghi sự trung trinh của thê tử mình.

Cho nên mặc dù khi nhìn thấy Thừa Tông có chút giận chó đánh mèo, nhưng sau đó ông ta lại cảm thấy có chút áy náy.

Dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ Phi Loan đã không còn nữa, ông ta phải chăm sóc cho đứa nhỏ này thật tốt. Về phần những mặt khác, phải xem việc này như thế nào mới biết được.

Vì vậy, Trương Tế Thế đã phái người truyền tin cho Tôn Kỳ Vân, đồng thời lại sai người bí mật vào kinh để điều tra sự việc.

Dù thế nào đi nữa, chuyện này ông ta phải tra ra được manh mối.

Còn ở Đông Uyển của phủ tướng quân, Lưu Mẫn Thục cũng đang buồn bực.

Ông công đại tướng quân kia của nàng ta cũng không biết là phát điên cái gì, lại còn đuổi Trương Thừa Tông thật vất vả mới trở về được. Khiến cho nàng ta vô ích chờ đợi cả một ngày không nói, lại còn có người đồn đãi Trương Thừa Tông đã thất sủng. Nhị công tử sắp đắc thế.

Làm sao có thể.

Đối với tương lai, Lưu Mẫn Thục tự nhận chính mình là người rõ ràng nhất. Mặc dù kiếp trước nàng ta không rõ ràng về thế sự bên ngoài, nhưng sau khi Trương Tế Thế khởi binh tự phong làm vua, xác thật đã lập Trương Thừa Tông làm thái tử. Còn mở phủ thái tử ở Túc Châu. Về phần Trương Định Nam, ngoại trừ thường xuyên đánh giặc ngẫu nhiên trở về Túc Châu một chuyến, mỗi lần đều vội vội vàng vàng rời đi, thời gian còn lại đều ở tại Hà Sáo bên kia.

Nói khó nghe một chút, chính là bị lưu đày đến Hà Sáo mà thôi.

Nàng ta không tin Trương Thừa Tông thất thế, cho nên căn bản không chút lo lắng chuyện của Trương Thừa Tông. Sau khi cảm thấy chán nản, nàng ta sai người đến nơi xa bên kia xem Tiêu Diệu Diệu.

Hầu hết những lão bà tử hồi môn Lưu gia phần lớn đều là nhũ mẫu ở bên cạnh nàng ta, mấy nhũ mẫu này đối với nàng ta rất tốt, lại sẵn sàng nghe nàng ta phân phó. Trước kia khi biết nàng ta gả lại đây, biết Trương Thừa Tông đã có vị di nương này, đều cảm thấy ủy khuất cho nàng ta, liền có người bày mưu tính kế cho Tiêu Diệu Diệu uống thuốc để không thể có con.

Nhưng ai biết được Tiêu Diệu Diệu này mạng lớn, thế nhưng uống thuốc không thành, ngược lại còn mang thai. Mà sau khi mang thai, đại tướng quân cũng vô cùng coi trọng, tự mình phái người đến trông coi, về phương diện đồ ăn là không thể ra tay được.

Mà hiện giờ Lưu Mẫn Thục đã vào cửa, nếu như con của Tiêu Diệu Diệu xảy ra chuyện gì, đương nhiên nàng ta là người khả nghi nhất, cho nên lần này Lưu Mẫn Thục rất sáng suốt không làm gì cả.

Hiện tại ở trong phủ, nàng ta đã là thê tử của Trương Thừa Tông, có một số việc nàng ta cũng nghĩ thông suốt, dù sao tương lai nàng ta cũng là mẫu nghi thiên hạ, cũng không thể không dung nổi cho một tiểu thiếp. Nếu Tiêu Diệu Diệu này sinh nữ nhi thì tốt, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội đụng tới.

Nhưng nếu sau này lại sinh nhi tử, vậy trong thời gian trưởng thành, cơ hội động thủ của nàng ta cũng có rất nhiều. Đến lúc đó sẽ làm đến thần không biết quỷ không hay.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng ta cũng không tiếp tục khó xử Tiêu Diệu Diệu nữa, mà ngược lại còn phái người đến xem, biểu hiện vô cùng rộng lượng. Ngay cả Trương Thừa Tông cũng khen ngợi nàng ta không hổ là nữ nhi xuất thân từ thế gia danh môn, lòng dạ khí độ đều vô cùng bất phàm.

Trương Thừa Tông tự nhiên không biết, sở dĩ nàng ta làm như thế, là bởi vì những cảnh ở trong mơ. Chính vì tâm tính như thế mà Trương Thừa Tông đã yêu sâu sắc Lưu Mẫn Quân. Mặc dù thỉnh thoảng không thích một số việc làm của Lưu Mẫn Quân, nhưng quả thật đối với Lưu Mẫn Quân rất đặc biệt. Ngay cả người ngoài như nàng ta đều có thể nhìn ra được.

Cho nên lần này nàng ta cũng gãi đúng chỗ ngứa, giả vờ tính cách mà hắn ta rất thích.

Bây giờ xem ra, biện pháp này có vẻ rất có hiệu quả.

Trong lòng Lưu Mẫn Thục thầm đắc ý.

"Phu nhân, Tiêu di nương bên kia mọi chuyện đều ổn, còn rất biết phu nhân ngài tốt. Bất quá nô tỳ xem tiểu đề tử kia không lên được mặt bàn, cả ngày đều để mặt mộc, cũng không biết là muốn cho ai xem."

Nhũ mẫu Triệu ma ma đi xem Tiêu Diệu Diệu lắc mông đi vào phòng, mặt đầy châm chọc nói về tình huống của Tiêu Diệu Diệu.

"Chẳng qua là một thứ ti tiện thôi, lại muốn mê hoặc thiếu tướng quân. Hừ, còn không soi gương mà xem, thiếu tướng quân sẽ coi trọng nàng ta sao?" Lưu Mẫn Thục cũng khinh thường nói.

Triệu ma ma tự nhiên cũng gãi đúng chỗ ngứa: "Đúng vậy, nếu hôm nay thiếu tướng quân trở về nhất định sẽ tới phòng phu nhân. Đã lâu thiếu tướng quân không tới chỗ nàng ta bên kia."

Lưu Mẫn Thục nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi. Tuy rằng Trương Thừa Tông hiếm khi đến đó, nhưng bên kia vậy mà lại mang thai. Xem ra nàng ta vẫn nên tìm cơ hội đến nhà mẹ đẻ lấy chút thuốc tới, bồi bổi thân thể của mình, sớm chút hoài thai mới được. Hơn nữa nhất định phải hoài thai trước khi Trương Thừa Tông trở thành thái tử.

Tuy nhiên, nàng ta tựa hồ không nhớ rõ ông công nhà mình khi nào mới khởi nghĩa.

Nàng ta giật mình một cái, sắc mặt kích động đứng lên.

Có vẻ ngày đó cũng không còn xa nữa.

Khi Tôn Kỳ Vân trở lại phủ đại tướng quân, một thân phong trần mệt mỏi, trên mặt xám xịt hốc hác, tiều tụy nhìn không ra hình người, vừa thấy liền biết là ngày đêm lên đường, màn trời chiếu đất trở về đây.

Vừa đến trong phủ, ông ta lập tức lảo đảo đi gặp đại tướng quân Trương Tế Thế.

Mà giờ khắc này, Trương Tế Thế đã nhận được tin tức từ kinh thành.
 
Bình Luận (0)
Comment