"Thật là buồn cười, sao đại tẩu lại có thể ích kỷ như vậy, vì tư lợi của bản thân, liền ngăn cản muội và thiếu tướng quân?" Sau khi Từ Hồng Ngọc nghe Tiêu diệu Diệu nói xong, lập tức há miệng oán giận.
Vốn tưởng rằng Phùng Trinh sẽ đoạt lấy nha đầu Diệu Diệu này đi, nhưng không ngờ nàng lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Trong lòng nàng ta cười thầm không thôi, vị tiểu cô đã thành dạng này, rõ ràng là rễ tình đâm sâu, còn muốn tách tiểu cô nương này ra khỏi thiếu tướng quân, quả thật là người si nói mộng.
Vốn dĩ trước đó Tiêu Diệu Diệu đã được Phùng Trinh khuyên bảo một phen, trong lòng thấy ủy khuất, nhưng có chút luẩn quẩn trong lòng. Hiện tại nghe được Từ Hồng Ngọc ủng hộ nàng ta, trong lòng bỗng cảm thấy được an ủi, bất quá vẫn là nói: "Đại tẩu cũng vì muốn tốt cho muội, tam tẩu đừng nói tẩu ấy như vậy."
"Vì muốn tốt cho muội?" Trên mặt Từ Hồng Ngọc đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép: "Muội tử ngốc của ta nha, sao muội lại có thể đơn thuần như vậy. Đại tẩu kia không phải muốn tốt cho muội, rõ ràng là muốn tốt cho chính mình. Không phải muội nói Trương phu nhân không muốn muội vào cửa sao, ta thấy chắc chắn là vì đại tẩu muốn lấy lòng Trương phu nhân, cho nên nàng ta mới tới thuyết phục muội. Phẩm giá của thiếu tướng quân cao quý, có rất nhiều cô nương trong sạch muốn gả cho ngài ấy còn chưa có cơ hội đâu. Khó có được thiếu tướng quân đối xử thật lòng thật dạ với muội, đại tẩu còn muốn tách muội rời khỏi thiếu tướng quân, đây rõ ràng là bụng dạ khó lường."
"Muội yên tâm đi, nàng ta quản thiên quản địa, cũng không quản được phương diện tiểu cô xuất giá này. Thật sự không được nữa, vẫn còn có phụ mẫu ở đây, không đến phiên nàng ta chỉ tay năm ngón."
Nghe Từ Hồng Ngọc phân tích một phen như thế, trong lòng Tiêu Diệu Diệu theo bản năng không tin, thế nhưng lại cảm thấy có vài phần đạo lý.
Thiếu tướng quân đối xử với nàng ta tốt như vậy, vì sao đại tẩu lại không đồng ý, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Trương phu nhân sao?
Trương phu nhân có giao tình với đại tẩu, chuyện này nàng ta cũng có biết. Trước đó còn muốn định nhờ đại tẩu đứng ở giữa giúp nàng ta hòa giải, để làm dịu mối quan hệ của nàng ta với Trương phu nhân, nhưng không ngờ lại có một kết quả như vậy.
Nàng ta mím môi, hốc mắt dần dần đỏ lên: "Đại tẩu vì sao lại có thể như thế, muội tin tưởng tẩu ấy như vậy, tôn kính tẩu tấy như vậy. Tại sao tẩu ấy lại có thể ngăn trở muội và thiếu tướng quân."
Từ Hồng Ngọc nghe vậy, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh đắc ý, nhưng trên mặt nàng ta lại tràn đầy vẻ quan tâm an ủi: "Được rồi, đừng lo lắng, mặc kệ như thế nào, ta cùng tam ca của muội cũng vui mừng thay cho muội. Về sau chúng ta chính là người nhà mẹ đẻ của muội."
"Tam tẩu." Tiêu Diệu Diệu lộ vẻ xúc động ôm lấy cánh tay của Từ Hồng Ngọc.
Phùng Trinh đợi vài ngày, vẫn luôn không nhận được thư của Tiêu Diệu Diệu bên này, cho nên dứt khoát đến phủ tướng quân một lần nữa.
Chỉ là lần này mới đi tới cửa sân phụ, liền bị người ngăn lại. "Di nãi nãi* đã phân phó không muốn gặp ngươi, cho nên ngươi vẫn là nên trở về đi."
*Di nãi nãi: Vợ bé, vợ lẽ (hoặc là bà cô trong xưng hô của chị em gái của bà nội)
Phùng Trinh cau mày: "Có nói ta là đại tẩu của muội ấy không?"
Bà tử kia cười hừ một tiếng: "Chính là bởi vì biết ngươi là đại tẩu của nàng ấy, di nãi nãi mới không muốn gặp. Nói ngươi đừng hao tâm tổn trí nữa, nàng ấy sẽ không nghe theo lời của ngươi."
Phùng Trinh không tin, tính tình của Tiêu Diệu Diệu vẫn luôn hiền lành, không có khả năng sẽ làm ra hành động như vậy. "Các ngươi không cần gạt ta, ta muốn đích thân đi gặp muội ấy."
Bà tử cười lạnh, cho ánh mắt ra hiệu người ta cản Phùng Trinh lại. "Nói cho cùng cũng là người của phu nhân, cũng đừng làm cho chúng ta khó xử."
Mấy người bọn họ không sợ Trương phu nhân. Bọn họ được Trương tướng quân phái đến để chiếu cố cho người của thiếu tướng quân. Từ một khắc bọn họ tiến vào cửa của phủ tướng quân, Trương tướng quân đã nói bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của tướng quân cùng thiếu tướng quân, về phần những người khác, có thể mặc kệ.
Giờ đây lại kì kèo với Phùng Trinh này, chẳng qua là cho tướng quân phu nhân một chút thể diện mà thôi.
Nhìn thấy dáng dấp kiêu ngạo của những người này, Phùng Trinh rất bực mình không thôi.
"Diệu Diệu." Nàng lại không cam lòng kêu lên vài tiếng, lo lắng Trương Thừa Tông đã nhốt Diệu Diệu lại.
Mấy người này thấy nàng không chịu rời đi, ngược lại còn la to, vội vàng bảo người ta đến bắt nàng lại.
"Ta ra tới đây." Đúng lúc này, một nữ tử mặc áo xanh từ bên trong đi ra. Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng lại búi tóc lên, hiện ra có vài phần ôn nhu của nữ nhân.
Nàng ta nhìn Phùng Trinh, mặt không chút thay đổi nói: "Đại tẩu, tẩu trở về đi. Chuyện này ta đã quyết định rồi, tẩu không cần nói nữa. Ân tình của tẩu và đại ca đối với ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau sẽ báo đáp các người. Nhưng chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không nghe theo lời các người nói."
Thấy Tiêu Diệu Diệu như vậy, Phùng Trinh biết lời của những người này vừa mới nói là sự thật, Diệu Diệu quả thật đã cho người chặn nàng ở ngoài cửa.
Lại nhìn nhìn vẻ mặt kiên quyết và bộ dáng không nhượng bộ của Diệu Diệu, Phùng Trinh cũng chỉ có thể lắc lắc đầu, hết hy vọng nói: "Vậy được, hôm nay muội đã đưa quyết định như vậy, ngày sau bất luận như thế nào, ta và đại ca của muội sẽ không lại xen vào nữa. Chỉ hy vọng đời này của muội sẽ không vì việc hôm nay mà hối hận."
"Ta sẽ không hối hận." Tiêu Diệu Diệu cắn răng nói. Nàng ta sẽ ở bên thiếu tướng quân suốt một đời.
Sau khi rời khỏi thiên viện phía sau, Phùng Trinh lại đến gặp Trương phu nhân, đem việc này nói rõ. "Người tẩu tử như dân phụ cũng đã bất lực."
Trương phu nhân đã sớm biết được tin tức, cho nên lúc này cũng không có dao động gì, ngược lại an ủi Phùng Trinh: "Quên đi, bất quá chỉ là chuyện tình của một đôi nam nữ còn nhỏ tuổi mà thôi, không đáng đẻ lao tâm khổ trí như vậy. Ngươi yên tâm, ngày sau ở phủ tướng quân này, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng ta."
"Phu nhân, Phùng Trinh thật sự không có gì để báo đáp." Nếu đổi lại là người ít độ lượng, có thể vì chuyện này mà tránh xa nàng. Vậy mà Trương phu nhân trái lại còn khuyên nhủ nàng.
Trương phu nhân cười nói: "Ngươi đã giúp ta làm được rất nhiều chuyện. Định Nam bên kia cũng là ngươi bỏ không ít tâm tư. Như vậy đã đủ rồi."