Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 80

Chương 80
Chương 80
Lão thái quân vừa dứt lời, ngoài cửa đã có lão bà tử hô một: "Đại cô nương tới."

Lưu lão thái quân ngay lập tức vui vẻ ra mặt.

Phải nói rằng trong tất cả các tôn nữ, lão thái quân đương nhiên thích nhất trưởng tôn nữ thông minh hiểu chuyện này. Đương nhiên, đây chỉ là một phần, còn về những phần khác, không thể nói cho người khác biết.

Lúc này nhìn thấy Lưu Mẫn Thục đi tới, Lưu lão thái quân đã híp mắt cười, nói: "Bọn muội muội này của cháu đều đã tới, chỉ là chờ cháu đấy."

"Tôn nữ đây là vì biết phải đi gặp tổ mẫu, cho nên cố ý trang điểm một phen, cũng để tổ mẫu khi nhìn thấy cháu được cao hứng."

Những lời này nói này khiến cho sắc mặt của nhóm nữ nhi Lưu gia càng thêm quái dị. Một đám âm thầm mắng mỏ, lời này ý tứ là nói các nàng ta không coi trọng lão thái quân sao.

Thật là vua nịnh nọt, chính mình vuốt mông ngựa thì thôi, còn phải giẫm một chân lên người khác.

Lưu lão thái quân nghe vào thì vô cùng cao hứng: "Cái miệng của cháu đúng thật ngọt, có thể dỗ ta vui vẻ."

Lưu Mẫn Thục thân mật ôm cánh tay của lão thái quân: "Đó cũng một mảnh hiếu tâm của tôn nữ."

Lưu lão thái quân vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta: "Được, hôm nay bảo cháu là đây, là muốn nói về hôn sự của cháu một chút. Phụ mẫu của cháu cũng đã nói với cháu rồi đi."

Loại liên hôn gia tộc này, trong nhà tự nhiên sẽ không để nữ nhi gả bên ngoài mà hoàn toàn không biết gì, nhất định phải nói rõ ràng với nữ nhi trước, để tránh sau khi gả đi biến khéo thành vụng.

Lưu Mẫn Thục đỏ mặt: "Mẫu thân của cháu đã từng nhắc qua một lần."

"Ừ." Lưu lão thái quân gật đầu: "Tuy dòng dõi của vị Trương gia kia không bằng Lưu gia chúng ta, nhưng hiện giờ ở trên dưới triều đình vẫn có địa vị quan trọng. Cháu gả cho trưởng tử của bọn họ, cũng sẽ không bẽ mặt đến thân phận Lưu gia chúng ta."

Những nữ nhi khác nghe vậy thì mừng thầm. Dù là quan trọng đến đâu, kia cũng chỉ là một võ tướng. Cả ngày đánh đánh giết giết, làm sao biết lễ nghi là gì.

Trong lòng Lưu Mẫn Thục rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại ngượng ngùng nói: "Liền cứ dựa vào an bài của trưởng bối trong nhà là được."

"Cháu đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện." Lưu lão thái quân vui vẻ nói: "Tướng quân phu nhân kia đã đến kinh đô, chính là đặc biệt vì cháu mà tới đây. Bất quá cháu cũng không cần lo lắng, chuyện của cháu chính là do Trương tướng quân đích thân quyết định, cho dù là tướng quân phu nhân cũng không thể gây khó dễ cho cháu, ngày sau cháu gả tới đó cũng không chịu bị tủi thân."

Đối với chuyện của Trương gia, bọn họ tự nhiên đã hỏi thăm rõ ràng. Mặc dù Trương Tế Thế xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng rốt cuộc vẫn là đại tướng một phương. Ban đầu Ninh thị cũng xuất thân thế gia, nhi tử của bà ta cưới cháu gái nhà mình cũng được coi là môn đăng hộ đối. Chính là vị Trương phu nhân La thị hiện giờ xuất thân cũng quá thấp đi, chỉ là một thương hộ của Túc Châu. Nếu với xuất thân này mà ở kinh đô, trăm triệu lần cũng sẽ không thể trở thành chính thê.

Nhưng chuyện này Lưu gia không thể khoa tay múa chân, cho nên chỉ có thể nhận. Nhưng nếu muốn nữ nhi nhà mình đi hầu hạ bà bà xuất thân từ thương hộ, bọn họ cũng không muốn. Cũng may Trương Thừa Tông không phải nhi tử của La thị, hơn nữa trong lòng Trương tướng quân hiểu rõ, ngày sau nữ nhi Lưu gia gả tới, cũng sẽ không chịu ủy khuất.

Lưu Mẫn Thục không suy xét vấn đề đó nhiều như vậy, chỉ là sau khi nghe về Trương phu nhân, trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy đúng là như vậy.

Trong giấc mơ là bởi vì bà bà này, nàng ta và Trương Định Nam phải thường xuyên cãi nhau. Bà bà này quả thật là người không thể lên mặt bàn. Lúc trước Trương Định Nam đánh giặc, bà bà này lại xuất đầu lộ diện ra ngoài buôn bán cùng với La gia, còn nghênh ngang đi đến quân doanh xem nhưng thương binh kia, hoàn toàn không bận tâm đến mặt mũi của Trương đại tướng quân. Nàng ta nhìn không thấu, mấy lần khuyên can nhưng đều bị bà bà này quở trách vài câu. Mắng nàng ta không chăm chỉ, lương thực cũng không phân biệt được loại nào, là vô dụng.

Là đích trưởng nữ của Lưu gia, nàng ta chưa bao giờ từng chịu ủy khuất như vậy, cho nên mỗi lần chỉ có thể giận dỗi với Trương Định Nam. Trương Định Nam lại là người hiếu thuận, mỗi lần đều giúp đỡ mẫu thân của hắn ta.

Nghĩ về những chuyện kia, trong lòng Lưu Mẫn Thục càng thêm không thích vị Trương phu nhân này.

Lão thái quân đích thân chỉ điểm nàng ta một phen: "Chớ có làm bôi nhọ thân phận nữ quyến Lưu gia chúng ta. Muốn phụ trợ cho phu quân của cháu, thì phải quản việc nhà cho tốt. Ngày sau nhất định sẽ có đại vận."

Những gì Lưu lão thái quân nói là có ý vị thâm trường.

Lưu Mẫn Thục nghe xong lời này, trong lòng hơi động, nhìn dáng dấp của lão thái quân như vậy, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lão thái quân biết được cái gì sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta không khỏi bang bang nhảy vài cái.

Những cô nương khác nghe xong, đều âm thầm bĩu môi, vẫn là gả đến biên cảnh, còn có được đại vận gì. Chỉ là nhìn lão thái quân coi trọng Lưu Mẫn Thục như thế, tất cả các nàng ta đều cảm thấy không thoải mái.

Đích nữ tam phòng Lưu Mẫn Tương nói: "Lão tổ tông, nếu đại tỷ sắp có hỷ sự, vậy Mẫn Quân tỷ tỷ có phải cũng có thể trở về phủ hay không?"

Lưu Mẫn Quân là đích nữ của nhị phòng. Nhưng mệnh của nàng ta không được tốt, vừa sinh ra mẫu thân liền khó sinh mà chết, mãi đến thời điểm nàng ta bảy, tám tuổi, phụ thân ruột thịt lại bị bệnh nặng. Sau lại có một ngày có một lão tiên sinh tới xem tướng, nói Lưu Mẫn Quân là mệnh thiên sát cô tinh, không thể để ở trong phủ. Lão thái quân vốn dĩ cũng vô cùng yêu thích nàng ta, sau khi biết được chuyện này, trở nên bắt đầu xa cách nàng ta, còn sai người đưa nàng ta dọn đến thôn trang bên ngoài.

Những năm gần đây, Lưu Mẫn Quân thường xuyên trở lại trong phủ ở mấy ngày, tính tình nàng ta độ lượng, quan hệ với bọn tỷ muội trong phủ đêu không tồi. Chẳng qua các trưởng bối cũng không quá nguyện ý để cho mấy người nàng ta ở chung.

Nghe được lời đề nghị của Lưu Mẫn Tương, cả biểu cảm của lão thái quân và Lưu Mẫn Thục đều thay đổi.

Lão thái quân nghiêm mặt nói: "Ngày đại hỷ, nhắc đến nàng ta làm cái gì?"

Tròng mắt Lưu Mẫn Thục xoay chuyển, nhưng lại cười nói: "Nhị muội đã lâu không về, nếu Trương phu nhân tới, nghe nói những chuyện này sợ là đã hiểu lầm người nhà chúng ta. Không bằng tìm nhị muội muội trở về."

Lão thái quân nghe xong, suy nghĩ một chút, lúc này mới không tình nguyện nói: "Để cho Trần ma ma đi đón nàng ta về đi."

Lưu Mẫn Thục mỉm cười và nói: "Đa tạ tổ mẫu."
 
Bình Luận (0)
Comment