Người Lưu gia lúc này còn không biết, Trương phu nhân sớm đã tìm hiểu rành mạch chuyện nhà bọn họ.
Ngô ma ma mang tin tức đã hỏi xong trở về, đem chuyện của vài vị cô nương lần lượt bẩm báo với Trương phu nhân.
Lần này Trương phu nhân chọn thê tử cho nhi tử nhà mình, kia thật đúng là dùng hết tâm tư. Mặc dù không nhìn trúng Từ gia và Diệp gia trong ngũ đại thế gia, nhưng cũng là lo lắng bỏ lỡ cô nương tốt, cho nên vẫn tìm người đến hỏi thăm. Biết không có người tốt ứng tuyển, lúc này mới lại đem ánh mắt chuyển lên trên người Lưu gia.
"Tam cô nương của Lưu gia thật ra là không tồi, nghe nói là người giỏi ăn nói, không có tâm tư gì."
Trương phu nhân lắc đầu: "Tình tình này thật ra lại rất dễ ở chung, nhưng là quá thẳng thắn."
Ngô ma ma cũng nói về tình huống của các cô nương khác, tỷ như hiền huệ, duyên dáng, tài năng..
Sau khi nghe xong, trong lòng Trương phu nhân không hài lòng lắm.
Phùng Trinh ở một bên nghe thấy, tò mò hỏi: "Không phải còn có một người là nhị cô nương sao?"
Ngô ma ma nói: "Ngươi có điều không biết, mệnh cách của nhị cô nương này không được tốt. Khi còn nhỏ khắc phụ mẫu, sau lại dọn ra khỏi phủ, phụ thân mới nhặt được về một cái mạng. Sau lại cưới kế mẫu, Lưu gia bên này cũng không muốn thấy nàng ta. Hiện tại sống một mình ở bên ngoài. Người như vậy, sao lại có thể đến trong phủ của chúng ta."
Trương phu nhân đắc ý nói: "Trương gia chúng ta là hổ tướng, thần uy hiển hách, còn lo lắng không áp chế được mệnh cách kia của nàng ấy?"
"Phu nhân nói đúng, là lão nô hồ đồ." Ngô ma ma vội vàng nói. "Lão nô sẽ đi hỏi thăm thêm."
Chờ khi Ngô ma ma đi ra ngoài, sắc mặt Phùng Trinh đột nhiên thay đổi, nàng nhìn Trương phu nhân nói: "Chẳng lẽ người phu nhân nhìn trúng, chính là vị nhị cô nương này?"
Trương phu nhân đang uống trà, nghe thấy thì tách trà hơi dừng lại, ngước mắt cười với nàng: "Suy nghĩ này của ngươi cũng nhanh nhạy đấy."
Phùng Trinh tò mò hỏi: "Chẳng lẽ phu nhân đã sớm cho người hỏi thăm tới cô nương này?"
Trương phu nhân đặt tách trà xuống, nhìn về ngoài cửa phía xa xa, vẻ mặt có chút mơ hồ: "Tám năm trước ta đã từng gặp qua đứa nhỏ này. Khi đó ta mới tới kinh thành, chỗ này trời đất xa lạ, bị xa lánh không ít."
Phùng Trinh hiểu ra, đoán rằng khi đó Trương tướng quân không có địa vị như hiện giờ, mà thế cục của kinh thành cũng chưa hỗn loạn như thế. Không có nội tình cùng với địa vị, Trương phu nhân ở nơi này phỏng chừng đã bị ủy khuất không ít.
"Khi đó tâm tình của ta không được tốt, liền đi tới Tướng Quốc tự. Không khéo ở chân núi gặp được một đứa bé. Đứa bé này đang từng bước một đi lên chín trăm chín mươi chín bậc thang của Tướng Quốc tự. Bên cạnh chỉ có một lão bà tử đi theo. Ta coi phong thái của đứa bé không phải người của gia đình bình thường, liền cho người hỏi thăm, thế mới biết được, hóa ra đứa bé kia xuất thân từ gia tộc Lưu gia ở kinh đô. Chính là đích nữ của nhị phòng Lưu gia. Bởi vì phụ thân bệnh nặng, cho nên mới tới Tướng Quốc tự cầu phúc."
"Tuổi còn nhỏ đã thế, thật hiếm có được tâm tính như thế." Phùng Trinh thán phục nói. Nếu đổi là tuổi thơ của nàng, tuyệt đối sẽ không chịu nổi khổ cực như vậy.
Trương phu nhân cũng cười nói: "Đúng vậy, lúc đó ta liền cảm thấy tính tình của đứa bé này thật tốt, trong lòng rất yêu thích. Sau lại mượn cớ nói với đứa bé vài câu, chỉ cảm thấy suy nghĩ của đứa bé này rất rõ ràng, đối đáp trôi chảy. Một chút không giống với người thế gia vọng tộc được nuông chiều. Nhưng lúc ấy ta cũng không nghĩ tới sẽ tìm nàng ấy làm thê tử của Định Nam, chỉ là bây giờ đại tướng quân đã quyền cao chức trọng, cũng xứng đôi với Lưu gia, cho nên hiện tại mới nhớ tới đứa bé này. Hiện giờ thật ra không biết đã trưởng thành là bộ dáng như thế nào rồi."
Rất nhanh, Ngô ma ma đã mang tin tức trở về. Biết cô nương này hiện tại đang ở tại thiên viện, tự mình làm việc, đối xử rất tử tế với những tá điền gần đó, rất có hiền danh.
"Nhưng thật ra cũng không tệ." Trương phu nhân nhìn bức tranh trong tay, hài lòng gật đầu. "Mặc dù ngoại hình không đẹp bằng trưởng tỷ của nàng ấy, nhưng lại có một phần khí độ riêng, ngược lại xứng với con của ta. Lần này sau khi nói xong việc hôn sự của Thừa Tông, ta cũng muốn nói cho Định Nam. Không lâu nữa, Định Nam cũng có thể cưới vợ sinh con."
Trương phu nhân chỉ nghĩ đến lại liền thấy cao hứng. Theo lý Trương Định Nam phải nên sớm lấy thê tử. Chính là bản thân Trương Định Nam hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy, vẫn luôn rèn luyện ở trong quân dội. Hơn nữa việc Trương Thừa Tông bên kia chậm chạp đưa ra quyết định, cũng khiến việc cầu hôn của Trương Định Nam bị trì hoãn. Dù sao huynh trưởng chưa thành thân, làm huynh đệ tự nhiên không vượt trước được.
Cũng may nếu như việc với cô nương này thành, sẽ không uổng công đã chờ đợi lâu.
Chẳng bao lâu, Trương phu nhân chính thức tới cửa bái phỏng Lưu gia.
Phụ mẫu của Lưu Mẫn Thục đích thân tiếp đãi Trương phu nhân, bởi vì lần trước Trương Tế Thế nhập kinh dường như đã nói xong, cho nên Trương phu nhân lần này bất quá chỉ đi qua sân khấu mà thôi, việc hôn sự này sớm đã được định ra.
Tuy rằng bọn họ có chút xem thường xuất thân của Trương phu nhân, nhưng ngoài mặt lại vô cùng nhã nhặn, hai bên nói chuyện rất vui vẻ.
Trương phu nhân cười nói: "Thấy quý thiên kim ưu tú như thế, ta cũng có chút ghen tị. Ta vẫn còn một thứ tử, là Định Nam. Hiện giờ cũng đang ở trong quân. Giờ đây hôn sự của huynh trưởng hắn cũng đã định xong, người làm mẫu thân như ta, cũng muốn tìm cho hắn một cửa hôn sự."
Trường Bình Hầu Lưu Hứa có chút kinh ngạc, cũng không tiện mở miệng, liền nháy mắt với Hầu phu nhân Tống thị. Tống thị hiểu ý, cười nói: "Ý tứ này của phu nhân, chẳng lẽ là đã nhìn trúng thiên kim nhà ai rồi?"
Trương phu nhân nghe vậy, mặt đầy ý cười nói: "Đương nhiên là nhìn trúng thiên kim Lưu gia của các người. Có một tỷ tỷ tốt như vậy, người làm muội muội khẳng định cũng không kém. Ta nghĩ không bằng thân càng thêm thân, ngày sau tỷ muội thành trục lý, cũng là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng."
Trong lòng Tống thị càng ngạc nhiên hơn, bà ta không ngờ tới Trương phu nhân lại muốn cưới liền hai đứa khuê nữ nhà bọn họ: "Không biết phu nhân đã nhìn trúng khuê nữ của phòng nào?"
Trương phu nhân cười nói: "Là cô nương nhị phòng của các người. Ta có nghe nói, đứa nhỏ này thật không tồi."
Trường Bình Hầu cùng với Tống thị nghe vậy, biểu cảm trên khuôn mặt của họ trở nên hơi kỳ quặc.