Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 82

Chương 82
Chương 82
"Tại sao Trương phu nhân này lại nhìn trúng nhị cô nương?"

Sau khi Trương phu nhân rời đi, Tống thị và Trường Bình Hầu liền đóng cửa thảo luận về chuyện này. Hiện giờ tình thế trong triều rất phức tạp, chính lệnh của triều đình không thể ra khỏi kinh đô, người sáng suốt đều biết triều đình cuối cùng sẽ hỗn loạn. Cho nên mấy thế gia đều bồi dưỡng thế lực của chính mình. Tựa như người của Trương gia, tự nhiên sẽ có nhiều người nguyện ý liên hôn.

Ban đầu, hai nhi tử Trương gia đều muốn cưới nữ nhi Lưu gia bọn họ, tự nhiên là chuyện tốt, nhưng Trương phu nhân lại cố tình nhìn trúng nha đầu Mẫn Quân của nhà lão nhị.

Như vậy thì có thể không tốt lắm.

Trường Bình hầu khó xử nói: "Mệnh cách của Mẫn Quân không tốt, chuyện này không còn là bí mật ở kinh đô nữa. Trương phu nhân cũng nên biết, sao lại cố tình nhìn trúng Mẫn Quân."

Tống thị chế nhạo: "Chớ trách bà ta là nữ nhân thương hộ không lên được mặt bàn, lúc này cũng không quan tâm đến điều đó. May mắn là Mẫn Thục nhà chúng ta hứa cho trưởng tử, bằng không gặp phải bà bà hồ đồ như vậy, sau này còn phải bị mất mặt theo."

"Quên đi, chuyện này ta sẽ đi nói cùng với lão thái quân, nếu Trương gia đã mở miệng đều là vì Mẫn Thục, cũng không nên trực tiếp cự tuyệt Trương gia."

Tống thị gật đầu: "Chính là lý lẽ như vậy, không thể ảnh hưởng đến Mẫn Thục của chúng ta. Năm đó lão tiên sinh kia không phải đã nói sao, Mẫn Thục nhà chúng ta là có đại vận?"

"Đúng vậy." Mặc dù Trường Bình Hầu cũng không quá tin tưởng lời nói của năm đó của lão tiên sinh kia, nhưng ông ta lại nói trúng về chuyện của Mẫn Quân. Nói không chừng về sau cũng đúng với mệnh cách của Mẫn Thục. Mà hiện tại tình huống đã tốt như vậy, ngày sau có lẽ Trương gia còn có thể trở thành Tây Bắc vương.

Nếu Mẫn Thục trở thành vương phi, ngày sau Lưu gia càng có thể diện.

Đương nhiên, trong lòng ông ta càng tiếc nuối chính là đương kim hoàng đế thế nhưng lại không có hoàng tử thành niên, bằng không nữ nhi của mình không chừng có thể trở thành hoàng tử phi. Trực tiếp trở thành thành viên của hoàng thất. Hơn nữa hoàng thượng cùng với hoàng hậu nương nương kiêm điệp tình thâm, những năm gần đây ít khi sủng hạnh hậu cung, cho nên nữ nhi của ông ta cũng không có cơ hội tiến vào trong cung.

Phu thê của Trường Bình Hầu rấtt nhanh cảm thấy, tốt nhất nên đi gặp Lưu lão thái quân nói về vấn đề mà Trương phu nhân đã đề cập.

Lưu lão thái quân cười nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần cự tuyệt, chính bà ta cũng đã mở miệng nói qua, ngày sau cũng không thể trách người."

Có thể gả tôn nữ Lưu Mẫn Quân ra ngoài, lão thái quân đương nhiên rất vui mừng.

Dù sao cái thiên sát cô tinh này cũng là nhị cô nương trong phủ, nếu như tùy tiện hứa cho nhà nào khác, nhất định cũng sẽ bị chê cười. Nhưng nếu không tìm được nhà nào, vẫn luôn giữ ở trong nhà, cũng khiến mọi người khó có thể an tâm.

"Vậy chúng ta đã đồng ý với Trương phu nhân?" Tống thị thăm dò hỏi.

"Đồng ý đi." Lưu lão thái quân đưa ra quyết định cuối cùng.

Sau khi Trương phu nhân nhận được thư chấp thuận của Lưu gia, cũng không chậm trễ, lập tức gọi vài vị phu nhân tới giúp đỡ làm mai mối, trao đổi thiếp canh, chính thức định ra hôn sự này.

Hôn sự đã định xong, cả hai bên đều rất vui mừng. Nhưng thật ra so với trước đó làm mai với Lưu Mẫn Thục, còn náo nhiệt hơn vài phần.

Sau khi Lưu Mẫn Thục biết tin tức, đầu tiên là sinh ra một cỗ tức giận. Một lát sau, nàng ta lại suy nghĩ cẩn thận. Cứ như vậy ngược lại sẽ biến khéo thành vụng. Đời trước là bởi vì bản thân nàng ta vào phủ tướng quân, cho nên Lưu Mẫn Quân mới đến tìm nàng ta, nhưng lại được Trương Thừa Tông đem lòng coi trọng, trở thành thê thiếp của hắn ta. Hiện giờ Lưu Mẫn Quân đã trở thành thê tử của Trương Định Nam, ngày sau cũng sẽ không lo lắng về việc hồ ly tinh này quyến rũ Trương Thừa Tông nữa

Nàng ta mỉm cười vẫy nha hoàn tới.

Tiểu nha hoàn đi tới: "Cô nương."

Lưu Mẫn Thục nói: "Đi thu dọn mấy đồ trang sức thường ngày ta không thích lắm đưa tới thôn trang cho nhị muội, nói là ta chúc mừng cho nàng ta."

"Vâng."

Tiểu nha hoàn âm thầm bĩu môi, tặng lễ còn cố ý đưa đồ không thích, tính tình của đại cô nương nhà mình cũng quá lòng dạ hẹp hòi.

Bất quá lời này nàng ta không dám nói ra. Đại cô nương ở trước mặt người ngoài trông rất hiền hòa, lại tài hoa xuất chúng, trên thực tế ở trước mặt những người như các nàng lại hoàn toàn không giống nhau.

Phùng Trinh ngồi trong xe ngựa, đánh giá phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành thông qua cửa sổ xe.

Tửu trang của La gia ở kinh thành lớn hơn nhiều so với các địa phương khác, thị trường rượu vẫn luôn dẫn đầu.

Sau khi đi khảo sát chuyện buôn bán của tửu trang và tửu lâu, Phùng Trinh lại đi xem thị trường đồ hàng da tại mấy cửa hàng ở kinh thành.

HIện tại nàng đã cùng buôn bán với người Khương tộc, cho nên hàng da lông trong tay không ít, nàng đem bán cho những người khác ở Hà Sáo, tuy đứng ở giữa có thể kiếm chút lợi ích, nhưng lợi nhuận trong đó quá ít.

Cho nên lần này tới kinh thành, nàng cũng dự định tìm người mua thích hợp hơn ở kinh thành.

Trương phu nhân biết, nàng là đang làm việc cho Trương Định Nam, cho nên rất tự nhiên để nàng đi lại, không xen vào chuyện của nàng. Chỉ an bài mấy hộ vệ đi theo, lại cho Ngô ma ma cũng đi theo, để tránh đụng phải những người quyền quý nào trong kinh thành, cũng có thể ở giữa làm hòa giải.

Sau khi mấy người ghé thăm một cửa hàng da lông, Phùng Trinh phát hiện ra những cửa hàng da lông này ít nhiều đều có quan hệ với các thế gia trong kinh thành. Chẳng hạn như Ninh gia hoặc là Diệp gia, Từ gia.

Sau khi biết rõ tình hình này, Phùng Trinh không dám đem hàng da lông bán cho bọn họ. Theo lời của Trương phu nhân, nàng luôn cảm thấy sẽ có ngày Trương tướng quân và các thế gia trong kinh nay sẽ xảy ra xích mích, vạn nhất huyết mạch kinh tế của mình rơi vào trong tay người khác, vậy thì thật không ổn.

Xem ra vẫn là nên tự mở cửa hàng của mình, tổ chức thương đội mới được.

Có một thương đội riêng, về sau có thể đem vận chuyện hàng hóa ra khỏi thành Hà Sáo, đem đến địa phương khác bán. Không cần phải bị người khác kiểm soát.

Sau khi trở về, Phùng Trinh đã đề cập tính toán của mình với Trương phu nhân.

Trương phu nhân cười nói: "Chuyện này chỉ cần ngươi an bài là được, muốn người có thể tìm Định Nam, muốn bạc thì cứ tìm ta. Hiện tại mặc kệ như thế nào, chỉ cần có ích cho Định Nam, cho dù bất cứ giá nào, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."

Nghe thấy Trương phu nhân ủng hộ vô điều kiện như vậy, Phùng Trinh cười nói: "Như vậy thì không có vấn đề gì. Người của thương đội, dân phụ liền dùng những binh lính đã xuất ngũ. Trong tay dân phụ vẫn có bạc, nếu như không đủ, lại đến tìm phu nhân lấy."

Trước đó nàng và Trương Định Nam cũng đã thỏa thuận xong, nàng giúp đỡ thành lập thương đội, sau đó đem đặc sản của Hà Sáo đến bán ở những nơi khác, Trương Định Nam sẽ hỗ trợ nhân lực và tài lực, bản thân nàng thì bỏ vào một phần tiền vốn, đến lúc đó có thể được chia ba phần từ trong thương đội.

Phùng Trinh không lãng phí thời gian, sau khi thảo luận với Trương phu nhân, nàng đã mua một vài cửa hàng ở kinh thành, đồng thời tìm một vài người quản lý đắc lực từ tửu trang và tửu lâu của La gia quản lý các cửa hàng.

Sau khi trang hoàng cho cửa hàng xong, nàng lại cho người truyền tin cho Tiêu Sơn và Trương Định Nam, bảo họ hiện tại bắt đầu tích trữ hàng hóa, chờ sau khi nàng trở về, nhanh chóng thu thập, đúng lúc đó chính là thời điểm buôn bán hàng da lông náo nhiệt.

Sau khi thu xếp xong những việc này, Trương phu nhân nhận được thiệp mời của Lưu gia, mời bà ta đên phủ tham gia dự tiệc ngắm hoa của Lưu lão thái quân.

Đây cũng là cơ hội để tiếp xúc với thông gia tương lai, thuận tiện cũng có thể nhân cơ hội này để nhìn thấy hai tức phụ tương lai.

Phùng Trinh không ngờ tới, lần này thế nhưng Trương phu nhân cũng sẽ đưa nàng theo.

Nàng có chút lo lắng nói: "Trước nay dân phụ chưa đến hoàn cảnh như vậy, lo lắng sẽ làm mất mặt của phu nhân."

Trương phu nhân lại không đồng ý: "Sau này sẽ cũng có không ít cơ hội, cũng vẫn phải thích ứng đi. Người người thế gia kia cũng chỉ bất quá là người thường mặc y phục sang trọng mà thôi, ta xem ra còn bằng những người bình thường. Nếu như những người đó tách rời những thứ đó đi, một ngày cũng không thể sống nổi, sao có thể so sánh được những nữ nhân tự lực cánh sinh như chúng ta."

Phùng Trinh cảm thấy, Trương phu nhân vị này thật sự là một kỳ nữ, mặc kệ đối mặt với người nào, vẫn luôn tự tin như một mê hoặc.

Có lẽ là dưới ảnh hưởng của Trương phu nhân, những lo lắng lúc trước của Phùng Trinh đã tiêu tan đi một chút, nhưng nàng cũng trở nên có chút tò mò, cười nói: "Vậy dân phụ cũng có thể dính được chút vinh quang của Trương phu nhân, cũng sẽ cùng phu nhân đi xem những tình huống như vậy."

Tuy rằng Trương phu nhân không quá để ý tới những người đó, nhưng vẫn rất coi trọng bữa tiệc này, bà ta để người trang điểm lộng lẫy một phen, trên người mặt một ngoài bào màu đỏ, trên đầu mang theo một bộ kim diêu, trang điểm trên mặt đẹp đẽ quý phái. Thoạt nhìn thấy, đó là hình tượng tướng quân phu nhân ung dung.

Phùng Trinh không biết cách trang điểm như thế nào, bởi nàng chỉ là người làm bạn đi cùng với Trương phu nhân.

Lưu gia bên này đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, phu nhân Trường Bình Hầu tống thị đích thân dẫn nhóm tức phụ ra ngoài nghênh đón Trương phu nhân đến.

Xe ngựa của Trương phu nhân đã dừng ở cửa lớn.

Trương phu nhân xuống xe ngựa với nụ cười trên môi, đứng ở cửa hàn huyên với Tống thị một phen. Nhìn Trương phu nhân và Tống thị trò chuyện vui vẻ với nhau, nghĩ lại vừa rồi ở trong xe ngựa, Trương phu nhân đã giá Tống thị 'kiến thức hạn hẹp, keo kiệt sĩ diện, nữ nhi nuôi lớn cũng không thể đi đến chỗ nào.'Phùng Trinh đột nhiên cảm thấy, nàng vẫn còn nhiều điều phải học. Chuyến đi này với Trương phu nhân thật sự đã được lợi không nhỏ. Kỹ thuật diễn này, quả thật có thể xứng đáng với giải Oscar.

Trương phu nhân và Tống phu nhân trước mặt như tỷ muội ruột thịt, dắt tay nhau bước vào trung môn. Phùng Trinh vội vàng đi theo, mặc dù nàng hơi cúi đầu nhưng khóe mắt lại vụng trộm đánh giá nhà cao cửa rộng trong truyền thuyết này.

Sau khi vào cửa, khung cảnh trước mặt bắt đầu lộ ra khí phái của đại gia thư hương. Hòn giả sơn, rừng trúc, tranh chữ sơn thủy, bích họa phong cảnh, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra nội tình của một đại gia tộc.

Phùng Trinh cảm thấy chính mình như tiến vào Đại Quan Viên của Lưu ma ma*, xem có chút hoa mắt.

*Đại Quan Viên của Lưu ma ma: Ẩn dụ cho một người chưa từng nhìn thấy thế giới đến với một thế giới hoa cỏ lạ lùng và mới lạ

Sau khi vào nội viện, Phùng Trinh không đánh giá nữa, chỉ an phận đi theo Trương phu nhân, sau khi Trương phu nhân ngồi xuống, nàng cùng Ngô ma ma đứng sau lưng Trương phu nhân.

Sau khi đứng đó một lúc, Phùng Trinh cảm thấy thỉnh thoảng có một đạo ánh mắt lướt qua đánh giá nàng. Nàng khẽ nhíu mày, tùy theo cảm giác nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi mặc cung trang màu tím đang ngồi dưới tay Lưu lão thái quân, cô nương kia còn thường xuyên liếc mắt về phía mình, trong ánh mắt kia mang theo vài phần đánh giá, cùng với.. chán ghét.

Lưu Mẫn Thục đã sớm phát hiện Phùng Trinh đứng sau Trương phu nhân ngay từ giây khắc đầu tiên Phùng Trinh bước vào cửa.

Phùng Trinh đối với nàng ta, thật sự là quá quen thuộc.

Nếu như nói đời trước Trương phu nhân là người tra tấn nàng ta, vậy thì Phùng Trinh này chính là một trong những người nàng ta chán ghét nhất.

Bởi vì Trương phu nhân và Trương Định Nam vô cùng tín nhiệm Phùng Trinh, Trương phu nhân không chỉ thỉnh thoảng mang nàng theo bên người, trong miệng vẫn luôn khen ngợi nàng, thậm chí Trương Định Nam còn đưa chuyện thuế ruộng trong quân giao cho Phùng Trinh xử lý.

Trong mắt nàng ta, Phùng Trinh là một hồ ly tinh. Bằng không, làm sao Trương Định Nam lại có thể tín nhiệm nàng như vậy.
 
Bình Luận (0)
Comment