Đột nhiên bị người khác ghét bỏ, trong lòng Phùng Trinh cảm thấy không thể hiểu được.
Nàng cảm thấy khuôn mặt của mình cũng được coi là hiền lương thục đức, khiến cho người khác yêu thích, bất luận thế nào, chỉ cần nhìn qua cũng sẽ không lập tức chán ghét như vậy.
Trương phu nhân dường như đã cảm nhận được ánh mắt đó, trong mắt có chút không vui nhìn sang, nhưng không ngờ được ánh mắt kia còn khiêu khích ngược lại. Bà ta nhíu mày, nhìn về phía lão thái quân đang tươi cười, chỉ vào Lưu Mẫn Thục nói: "Khí độ này, chẳng lẽ là trưởng tôn nữ của lão thái quân?"
"Đúng vậy." Lưu thái quân cười không khép được miệng.
Trương phu nhân càng cười càng vui vẻ. Hóa ra cơn tức giận vì bị khiêu khích đã biến mất. Trương Tế Thế kia đã tìm cho nhi tử bảo bối của ông ta một tức phụ như thế đem về, thật đúng là chuyện tốt mà khắp chốn nên vui mừng. Bà ta quay đầu lại, bảo Ngô ma ma lấy ra một chiếc vòng tay, sau đó đưa cho Lưu Mẫn Thục: "Sau này chúng ta là người một nhà, ta người làm bà bà này cũng không thể keo kiệt."
Lưu Mẫn Thục liếc mắt nhìn lão thái quân, lão thái quân nói: "Còn không mau tiếp nhận, đây là một mảnh tâm ý của phu nhân." Đương nhiên, Lưu gia bọn họ không hiếm lạ gì lễ vật, bất quá đây cũng là thái độ của Trương phu nhân. Tặng lễ vật, tỏ vẻ rất yêu thích tức phụ này.
Lưu Mẫn Thục nhận lấy, nhẹ nhàng hành lễ: "Đa tạ phu nhân."
"Đứa trẻ này thật đúng là khiến người ta thích." Trương phu nhân cười nói.
Chờ đến khi Lưu Mẫn Thục trở lại chỗ ngồi, bà ta lại nhìn về vài vị cô nương khác, dường như vô tình nói: "Không biết vị nào là nhị cô nương?"
Vài vị cô nương nghe vậy, đều đỏ mặt nhìn về Lưu Mẫn Thục đang ngồi ở phía sau, là vị cô nương vẫn im lặng nãy giờ.
Cô nương kia ngẩng đầu, lễ phép hành lễ với Trương phu nhân bên này.
Trương phu nhân cười gật đầu: "Là đứa nhỏ tốt."
Lão thái quân cũng cười nói: "Đây là trưởng nữ của nhị nhi tử ta, khuê danh là Mẫn Quân, vì để cầu phúc cho phụ thân, mấy năm nay con bé vẫn luôn ở tịnh xá bên ngoài."
Trương phu nhân cười nói: "Ánh mắt này của ta cũng thật tốt, tìm được một cô nương hiếu thuận như thế." Bà ta cười vẫy vẫy tay: "Lại đây ngồi bên cạnh ta đi."
Lưu Mẫn Quân nhìn lão thái quân, thấy lão thái quân gật đầu, liền đứng dậy đi tới, nha hoàn bên cạnh cũng vội vàng đặt một cái ghế đẩu bên cạnh Trương phu nhân.
Khi Lưu Mẫn Quân ngồi xuống, Trương phu nhân cười nắm lấy tay nàng ta: "Thật là một cô nương tốt, bộ dáng xinh đẹp này, nhìn tính tình cũng thật nhu thuận."
Vừa nói, bà ta liền lấy một chiếc hộp gấm từ Ngô ma ma. "Đây là một ít trang sức, tiểu cô nương như các ngươi ngày thường thích trang điểm, cầm lấy mang cho vui."
Người trong phòng nghe xong, biểu cảm đều thay đổi rất khác nhau. Đặc biệt là lão thái quân và Lưu Mẫn Thục. Vừa mới tặng cho Lưu Mẫn Thục một chiếc vòng tay. Lúc này lại cầm cả một hộp trang sức đưa cho Lưu Mẫn Quân. Những người từ phủ tướng quân đi ra đều không phải hạng bình thường, điều này chứng tỏ bọn họ càng yêu thích Lưu Mẫn Quân hơn.
Tam phu nhân Khâu thị ngồi bên cạnh lão thái quân lập tức nở nụ cười: "Đứa nhỏ Mẫn Quân này thật là có phúc phần, gặp được bà bà tốt như vậy."
Tam phu nhân Khâu thị là phu nhân của lão tam của Lưu gia Lưu Khiêm, là đệ đệ ruột của Trường Bình Hầu, những năm gần đây vẫn luôn làm viện trưởng ở thư viện Đông Sơn, không để ý tới việc triều chính. Bất quá rất quan tâm chăm sóc đến đứa nữ nhi này của nhị ca. Tuy rằng ngại với lão nhị bên kia, cũng không thể quá thân cận, nhưng trong lòng vẫn thấy có lỗi với đứa nhỏ này. Lần này Trương phu nhân đến cầu hôn, Khâu thị và Lưu Khiêm đều rất vui mừng. Rốt cuộc dòng dõi của phủ tướng quân cũng không thấp, tướng quân chỉ có hai nhi tử. Về sau lại thế nào, cũng không cần phải để cho Mẫn Quân gả cho những người con kém cỏi của thế gia kinh thành này, vậy thì sẽ không chịu khổ. Hiện giờ lại có Trương phu nhân thể hiện như thế, trong lòng càng mừng cho Lưu Mẫn Quân hơn.
Nhưng Lưu lão thái quân và Lưu Mẫn Thục không thể cao hứng được.
Mặc dù trong lòng lão thái quân cảm thấy ủy khuất cho Lưu Mẫn Thục, nhưng lại không thể làm gì được, rốt cuộc thân sơ có khác, bà bà càng thiên vị tức phụ của bản thân mình cũng là thỏa đáng, mặc kệ những lời phàn nàn của người khác, nhưng kia cũng không thể hiện được gì.
Lưu Mẫn Thục âm thầm siết chặt chiếc khăn tay của mình. Kể cả kiếp trước, sau khi nàng ta trở thành thê tử của Trương Định Nam, vị bà bà này cũng chưa từng đối xử tốt với nàng ta như vậy, mặc dù cũng tặng trang sức nhưng chưa bao giờ một lúc tặng nhiều như thế.
Tuy rằng nàng ta xem thường bà bà Trương La thị này, nhưng cũng biết vị bà bà này rất biết kiếm bạc, bạc trong tay của bà ta so với La gia cũng chỉ nhiều hơn chứ không ít. Đời trước mình không lấy được, nhưng đời này lại có lợi cho hồ ly tinh Lưu Mẫn Quân này.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại cười thầm, dù sao tương lai nàng ta cũng sẽ trở thành hoàng hậu, Trương Thừa Tông không phải nhi tử của Trương La thị, đến lúc đó Trương La thị và Lưu Mẫn Quân cũng phải xem sắc mặt của nàng ta. Trương Định Nam cũng không thể tốt hơn.
Người đời trước hãm hại nàng ta, nàng ta đều sẽ không bỏ qua.
Khi Trương phu nhân đang nói chuyện với lão thái quân, vẫn luôn nắm tay của Lưu Mẫn Quân không buông, điều này khiến Lưu Mẫn Quân có chút khẩn trương, không biết nên phải làm thế nào.
Cuộc sống của nàng ta từ nhỏ không được tốt lắm. Các trưởng bối đều không yêu thích nàng ta, bọn hạ nhân cũng không thật tôn trọng nàng ta. Nếu không phải có tam thúc và tam thẩm thường xuyên quan tâm chăm sóc nàng ta, nàng ta cũng sẽ không được ở trong thôn trang sinh sống nhiều năm như vậy.
Trên thực tế, có thể sinh sống ở thôn trang trong nhiều năm chính là vẫn còn may mắn. Nàng ta hiểu rất rõ, nếu như phải sống trong phủ Trường Bình Hầu này, cuộc sống của nàng ta ngược lại càng khổ sở hơn.
Chỉ là không nghĩ tới, hôn sự của mình thế nhưng lại được định như thế này.
Phủ đại tướng quân ở Túc Châu, một vị tiểu tướng quân trẻ tuổi.
Có phải thế giới của người đó cũng giống như Phong bá nói hay không, một thiết giới của kim qua thiết mã. Lúc này trong lòng Lưu Mẫn Quân lại cảm thấy thấp thỏm, rồi lại vô cớ có chút mong chờ.
Cuộc sống như vậy, đáng mơ ước hơn là sống trong một ngôi nhà lớn thế này.