Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 84

Chương 84
Chương 84
Bởi vì hội ngắm hoa là đặc biệt tổ chức cho phu nhân tướng quân, cũng là để hai nhà tiếp xúc tình cảm với nhau, cho nên cũng không mời nữ quyến của các thế gia khác, chỉ chủ yếu là nữ quyến của Lưu gia đến tiếp khách.

Bất quá Lưu gia cũng có ý muốn để cho tướng quân phu nhân nhìn ra lai lịch của nhà mình, cho nên mới để mỗi cô nương trong nhà đều biểu diễn một môn tài nghệ.

Những cô nương Lưu gia này đều tinh thông các thứ như cầm kỳ thi họa, lại đều có sở trường riêng biệt của mình. Bất quá chỉ để làm nổi bật cho đại cô nương Lưu Mẫn Thục.

Kỹ năng chơi đàn của nàng ta là có một không hai trong thiên hạ, nghe nói đã từng vào cung được hoàng hậu nương nương khen ngợi. Tuy rằng năng lực của hoàng thất hiện tại không bằng trước kia, nhưng trên danh nghĩa vẫn là chủ nhân của thiên hạ, có thể được quốc mẫu khen ngợi, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lưu Mẫn Thục trở thành nữ thế gia đệ nhất kinh thành.

Trương phu nhân nhìn từng vị cô nương thi triển tài hoa của mình, mặt đầy tán thưởng: "Chẳng trách gia tộc Lưu thị đều là tài hoa có một không hai khắp thiên hạ, những đứa trẻ này đều rất bất phàm."

Tất cả nữ quyết Lưu gia đều có chung một vinh dự.

Lưu Mẫn Thục cười nói: "Nhưng thật ra hôm nay nhị muội muội vẫn giấu nghệ, còn chưa lộ diện đâu."

Mọi người đều nhìn về phía Lưu Mẫn Quân.

Phùng Trinh vốn đang cảm thán nữ nhân ở thời cổ đại đa tài đa nghệ, cảm giác bản thân không giống nữ nhân, nghe được những lời Lưu Mẫn Thục là đang nhắm vào người, tức khắc nhìn về phía Lưu Mẫn Thục, thầm nghĩ thiên kim cổ đại này cũng quá hung dữ. Nói chung, trong trường hợp này, những người không muốn biểu diễn phần lớn là những người không thể hiện tài năng của mình. Vốn dĩ mọi người đang biểu diễn, nhưng không ai chú ý. Ngươi cố ý nói tới, không phải khiến người ta trở thành bia ngắm sao?

Mà mục tiêu này chính là thê tử tương lai của Trương Định Nam.

Dựa theo quy củ của thời đại này, người này cũng chính là chủ mẫu tương lai của nàng và Tiêu Sơn.

Điều này khiến Phùng Trinh càng thêm chán ghét Lưu Mẫn Thục hơn. Trong lòng thấy may mắn nữ nhân này đã được Trương Thừa Tông lấy, nếu như là gả cho Trương Định Nam, quả thật là một tai họa.

"Phu nhân, phải làm sao đây?" Nàng thấp giọng hỏi Trương phu nhân. Trong một tình huống như vậy, thân phận như nàng thật mà khó nói ra lời gì.

Lưu Mẫn Quân bị mọi người nhìn đến, cũng không thể ngồi yên, đứng dậy hành lễ với các vị trưởng bối và Trương phu nhân: "Mẫn Quân vụng về, không hiểu được những chuyện đó."

Thấy nàng ta bước ra một cách hào phóng như vậy, hơn nữ không có bất luận bộ dáng khó chịu nào, trong lòng Phùng Trinh đối với nhị cô nương Lưu gia nàng ta càng xem trong hơn một chút. Tâm thái này thật sự không phải bình thường, giống như Trương Định Nam vậy, đều là người có thể nhẫn nhịn. Ngẫm lại trước đó Trương Định Nam ở trước mặt phụ thân Trương Tế Thế phải chịu thiệt thòi nhiều như vậy, nhưng trước mặt người ngoài lại thấy không có gì. Hai người này, năng lực tâm lý chịu đựng đều rất cao.

Lúc này người Lưu gia cảm thấy có chút xấu hổ, đặc biệt là Lưu lão thái quân, cảm thấy vô cùng mất mặt, có chút không thể xuống đài được. Tam phu nhân Khâu thị nói: "Đứa nhỏ này ngày thường đều ở bên ngoài cầu phúc, sợ là đã quá mức chuyên tâm, nên cũng không học được những điều này. Cũng may là Mẫn Quân thông minh, ngày sau mời hai sư phó về dạy dỗ cũng sẽ không kém."

Những nữ quyến khác đương nhiên cũng chỉ có thể phụ họa theo. Dù sao cũng là nữ nhi nhà mình, cũng không thể phá đám. Đến lúc đó cũng là đem vứt thể diện của nhà mình.

Trương phu nhân lại đột nhiên cười nói: "Những thứ này không cần học, đứa nhỏ này là có duyên với ta, đời này ta cũng chưa từng học qua những thứ này, hiện giờ cũng rất tốt. Đứa nhỏ này cũng không cần học, ngày sau nếu muốn học, cứ học quản gia thế nào là được." Không có gì lại đi học cầm kỳ thi họa, không thể ăn cũng không thể uống, chỉ dùng để dỗ nam nhân vui vẻ. Có ích chỗ nào chứ.

Đối với những tài nghệ kia, Trương phu nhân rất coi thường. Theo bà ta thấy, mấy thứ này chẳng qua dùng để tiêu khiển trong thời gian buồn chán mà thôi, chứ có tác dụng gì.

Một phụ nhân có thân phận có địa vị, đâu cần phải trổ tài với người khác, nếu có công phu kia, còn không bằng bày mưu tính kế cho phu quân mình, có ích cho phu quân. Người khác thì không nói, nếu như Phùng Trinh chỉ dành thời gian học những thứ kia, Phùng Trinh sẽ không có những kỹ năng này.

Thế nhưng người Lưu gia không biết suy nghĩ nội tâm thật sự của Trương phu nhân, chỉ cảm thấy đúng thật là chó ngáp phải ruồi, cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nữ nhi Lưu gia gả ra ngoài, nếu như không được nhà chồng yêu thích, truyền ra bên ngoài cũng mất mặt.

Lúc này Lưu Mẫn Quân thật sự tò mò về vị bà bà tương lai này, nàng ta trộm đánh giá bà bà, lại phát hiện nữ nhân phía sau lưng bà bà cũng đang nhìn nàng ta. Thấy nàng ta phát hiện, nữ nhân kia cũng không hoảng hốt, ngược lại lộ ra ý cười thân thiện.

Lưu Mẫn Quân đã trải qua sự nóng lạnh của thói đời, biết nhân tình ấm lạnh, tự nhiên liếc mắt có thể nhìn được ý cười của người này là thiệt tình, không mang theo một phần giả tạo nào.

Có vẻ như những người xung quanh bà bà cũng là người tốt a.

Nhìn lá rụng biết mùa thu đến, muốn biết chủ nhân có tốt hay không, chỉ cần nhìn nhân phẩm của người thân cận liền có thể biết được. Nghĩ đến việc Trương phu nhân che chở cho mình, trong lòng nàng ta càng thêm âm thầm mong đợi cuộc sống sau này.

Không khí bữa tiệc trở nên hài hòa hơn, dưới sự điều tiết của ảnh hậu giải Oscar Trương phu nhân, quan hệ giữa Lưu gia và Trương gia ở ngoài mặt đã đạt đến mức thân thiết như người một nhà.

Khi Trương phu nhân rời khỏi Lưu phủ, vài vị tức phụ chính phòng của Lưu gia đích thân ra cửa đưa tiễn, phu nhân Trường Bình Hầu Tống thị còn lôi kéo Trương phu nhân ở cửa nói chuyện một hồi. Cảnh tượng này rất nhanh đã truyền đến tai của các thế gia quý tộc khác ở kinh thành.

"Ha ha, Lưu Mẫn Thục này thật là một người tuyệt vời. Ánh mắt của đại tướng quân quả thật không tồi." Trên xe ngựa trở về, Trương phu nhân cười đến không khép miệng lại được.

Tuy rằng miệng bà ba đều nói những lời khen ngợi, nhưng Phùng Trinh lại cố tình nghe ra được ý vị vài phần vui sướng khi người gặp họa.

"Phùng Trinh, đã đến lúc chúng ta trở về rồi, hôn sự này ta phải làm cho lớn lên."

Nghe nói cuối cùng cũng phải trở về, Phùng Trinh nhìn đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, trong lòng không có nửa phần không nỡ.

Nàng tin rằng, một ngày nào đó, nàng và Tiêu Sơn cũng sẽ sống ở một nơi như vậy.

Bất quá điều quan trọng nhất bây giờ là trở về xem Hà Sáo bên kia thế nào. Khi nàng rời đi, Trương Định Nam và Tiêu Sơn đang thảo luận về việc đánh nhau với Man tộc, thu nhận người Khương tộc. Cũng không biết tình hình là như thế nào.
 
Bình Luận (0)
Comment