Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 85

Chương 85
Chương 85
Trường Bình Hầu, Lưu phủ.

Ngày hai vị cô nương xuất giá đã định ra, cũng là nửa năm sau mà thôi. Bởi vì đường xá xa xôi, giữa chừng sẽ chậm trễ hơn một tháng. Để đảm bảo hôn lễ diễn ra đúng hạn, đến lúc đó người Lưu gia sẽ đưa hai khuê nữ đến đó trước.

Phu nhân Trường Bình Hầu Tống thị yêu nhất chính là trưởng nữ này của mình, hiện giờ phải sắp gả đi xa, tự nhiên thập phần không nỡ, giúp đỡ an bài rất nhiều của hồi môn.

Bên chỗ của Lưu Mẫn Quân liền có chút quạnh quẽ. Tuy rằng gia tộc sẽ cho của hồi môn xuất giá, bất quá sẽ không được nhiều. Loại đại gia tộc này khi xuất giá, cũng phải được nhà mẹ đẻ của mình trợ cấp. Bất quá từ nhỏ nàng ta đã không còn mẫu thân. Của hồi môn nhà mẹ đẻ cũng sớm đã bị thân phụ và kế mẫu chiếm lấy chi tiêu, tự nhiên không thể dựa vào.

Nhưng trong lòng nàng ta cũng không lo lắng.

Sau khi gặp Trương phu nhân, nàng ta cảm thấy người Trương gia sẽ không bởi vì của hồi môn ít ỏi mà đối xử lạnh nhạt với nàng ta.

Nếu không, trong kinh thành này có vô số tiểu thư thế gia, vị Trương phu nhân kia sẽ không coi trọng nàng ta.

Lưu Mẫn Quân không lo lắng, nhưng Tam phu nhân Khâu thị lại thay nàng ta sốt ruột.

Bản thân bà ta không có đích nữ, về sau cũng không cần chuẩn bị của hồi môn xúat giá, cho nên chuẩn bị một ít đồ trang sức và ngân lượng của chính mình.

"Số bạc này cháu đều cầm mang đi, trên người nữ nhân có chút ngân lượng, cũng có thể tự tin được một chút." Tam phu nhân khuyên nhủ nói.

"Thẩm." Vẻ mặt Lưu Mẫn Quân cảm động nhìn tam phu nhân, trải qua nhân tình ấm lạnh, trong nhà này, người đối xử tốt nhất với nàng lại không phải thân phụ của mình: "Ân tình của thẩm đối đãi, chất nữ thật không biết phải hồi báo như thế nào."

Tam phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, Lưu gia nhiều nữ nhi như vậy, chỉ có một mình cháu chịu khổ nhất. Ta không thương cháu còn thương ai chứ. Hiện tại thì tốt rồi, gả đến Túc Châu tuy là đường xá xa xôi, nhưng về sau cũng có thể làm đương gia làm chủ gia đình người ta. Ta cũng đã giúp cháu hỏi thăm qua, bà bà kia của cháu xuất thân từ thương hộ, cũng không câu nệ tiểu tiết, về sau cũng sẽ không bắt bẻ nhiều."

Lưu Mẫn Quân nhẹ nhàng gật đầu: "Trương phu nhân thoạt nhìn rất dễ ở chung."

"Bây giờ nhìn cũng được, nhưng sau này vẫn phải dụng tâm hầu hạ công bà. Đúng rồi, ngoại trừ số ngân lượng này, cháu còn cầu cái gì, ta mang đến cho cháu."

Lưu Mẫn Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu muốn mang một số sách đến đó. Túc Châu là thành trì biên cảnh, người đọc sách ở đó ít, mua sách cũng không dễ dàng. Nếu như có thể mang một ít sách dến đó, cũng có thể giết thời gian." Nàng ta hơi đỏ mặt: "Mà về sau dạy dỗ con cái, cũng có cái để dựa vào."

"Cháu suy nghĩ cũng thật sâu xa." Tam phu nhân vỗ vỗ tay nàng ta, cảm thấy nàng ta càng thông tuệ. Đối với thế gia thư hương như bọn họ mà nói, tài sản lớn nhất là gì? Không phải vàng bạc châu báu, cũng không phải lăng la tơ lụa. Mà là những sách cổ quý hiếm có thể kiêu ngạo với thiên hạ. Đây đều là của cải của các tiền bối để lại cho hậu thế.

Đáng tiếc từ khi ông công trong nhà qua đời, giữa các phòng liền bắt đầu tranh gianh đoạt lợi.

"Cháu muốn lấy sách, ta đều sẽ mang đến cho cháu."

Lưu Mẫn Quân lại nói: "Thẩm, không biết bên cạnh thúc thúc có tiên sinh nào đắc dụng không. Đến lúc đó cháu cũng đưa đi, để làm phụ tá cho nhị công tử. Nhưng nếu những người đó không muốn thì cũng thôi."

Đây cũng chính là chút tâm tư của nàng ta. Nàng ta biết tướng quân biên cảnh đó cũng sẽ có một số phụ tá, khi thời điểm đánh giặc sẽ bày mưu tính kế. Hiện giờ nàng ta lẻ loi một mình đến Túc Châu, không biết vị hôn phu tương lai sẽ là thế nào. Nếu như bản thân có thể mang theo một vài người đắc lực qua, mặc kệ hôn phu tương lai có yêu thích mình hay không, nói vậy lúc đó mình cũng sẽ không vất vả.

Tam phu nhân cười nói: "Cháu thật ra cũng khéo, muốn sách lại muốn người, hiện tại thúc thúc của cháu đang lo lắng. Những người này ở kinh đô đều sống những ngày an lành, cũng không biết có nguyện ý đi hay không. Bất quá khi về ta lại để thúc thúc cháu đi hỏi một chút. Nói không chừng có người nguyện ý đi."

Lưu Mẫn Quân cảm kích nói: "Đa tạ thẩm." Sau đó lại đẩy số bạc vừa rồi tam phu nhân đưa cho: "Có hai điều kia, cái này cháu không lấy nữa. Thẩm vì cháu dụng tâm lương khổ, thật sự cháu không muốn còn phải lấy những thứ này của thẩm."

"Nếu như cháu còn nói như vậy, ta liền tức giận." Tam phu nhân ra vẻ tức giận nói: "Ta ít đi mấy thứ này, chẳng lẽ không sống nổi nữa? Tam thúc kia của cháu có rất nhiều người đến tặng đồ. Ta cũng không thiếu những thứ này. Cháu cứ sống ở Túc Châu thật tốt, ngày sau không chừng có một ngày có thể lộ mặt, không thiếu được phần thẩm tử dính vinh quang của cháu."

Lưu Mẫn Quân không thể nhịn cười khi nghe những lời này: "Nếu thật sự có một ngày kia, cháu nhất định sẽ hiếu kính thẩm như thân mẫu của mình."

Lưu Mẫn Thục nghe nói Lưu Mẫn Quân cũng giống như trong giấc mơ, khắp nơi mua sách chuẩn bị mang đi Túc Châu, tức khắc cười thầm.

Ở cảnh trong mơ, Lưu Mẫn Quân cũng mang theo rất nhiều sách đến đó, nhưng kết quả vừa vào cửa chưa được bao lâu thì đã bị trưởng nữ Cao gia kia dùng lửa đốt hết. Hai người nàng ta mang đến lại càng bất kham, ở trong phủ ăn không uống không, cái gì cũng không làm được. Sau lại bị người đuổi ra khỏi phủ. Cuối cùng vẫn là được Trương Định Nam thu nhân, ở trong quân doanh làm việc vặt. Nghe nói vì việc này, Trương Thừa Tông đã từng nổi giận với Lưu Mẫn Quân một lần.

Nàng ta biết, thứ thiếu nhất ở Túc Châu không phải là những thứ này, mà là lương thực lương bổng. Về sau nếu Trương gia muốn tạo phản, chiêu binh mãi mã, thứ không thể thiếu được là bạc. Lần này nàng ta phải mang một ít bạc qua, chờ đến khi Trương Thừa Tông yêu cầu, lấy ra trợ giúp cho Trương Thừa Tông.

Về sau đoạt được thiên hạ này, nàng ta cũng có một phần công lao.

Với ý nghĩ này trong đầu, Lưu Mẫn Thục đã cướp đoạt bốn phía ở Lưu gia, không chỉ tiền riêng của Tống thị bị cướp đi, mà nhà mẹ đẻ Tống thị bên kia cũng phải cống hiến một ít. Lại từ trong kho chung mà lấy ra một phần. Việc này đã chọc đến mấy phòng khác của Lưu gia rất bất bình.

Đặc biệt là có vài cô nương chưa xuất giá của các phòng khác phải tức giận nghiến răng.

Đã không có phần thừa kế tước vị hầu gia, gia tộc chuẩn bị của hồi môn cho khuê nữ cũng bị người khác cướp đoạt, thật sự là khinh người quá đáng.
 
Bình Luận (0)
Comment