Tống thị đã đề cập vấn đề kia với Lưu Mẫn Thục, nhưng Lưu Mẫn Thục không lo lắng chút nào. Chỉ cần sau này bản thân nàng ta trở thành hoàng hậu, những người này không ai dám nói nửa phần không tốt. Về sau còn không phải đến dựa vào nàng ta.
Lưu gia bên này đang vội, Trương phu nhân và Phùng Trinh đã lên đường trở về.
Khác với lần tới đây, lần này Trương phu nhân đã về Túc Châu trước chuẩn bị cho hôn sự. Chuẩn bị hôn lễ. Phùng Trinh thì ngược lại, ở phía sau chậm rãi lên được, khi gặp được thành trấn lớn, đều ở lại đó để an bài một phen, đem mạng lưới thương đội kinh doanh thành lập. Hoặc là tìm kiếm người đáng tin cậy hợp tác, hoặc là tự mình mở cửa hàng, sau đó an bài người ở đây để phát triển.
Vào thời điểm này, nhưng thật ra hai người không nghĩ tới sau này sẽ làm chuyện đại nghịch bất đạo gì. Chỉ là vì để Trương Định Nam nuôi thêm một chút binh lính, có thể tự tin hơn mà thôi. Trong tương lai, cho dù phía Trương tướng quân không thể dung chứa được Trương Định Nam, Trương Định Nam cũng có thể tự làm một mình.
Đối với Phùng Trinh mà nói, chỉ cần Trương Định Nam được tốt, Tiêu Sơn nhà mình hiển nhiên cũng có thể thuận nước lên thuyền.
Một đường trở về, đi đi dừng dừng, đem việc kinh doanh kết nối thông suốt từ Túc Châu đến kinh thành. Bất quá cũng mất nhiều thời gian, ước chừng phải bỏ ra ba tháng mới về tới Túc Châu.
Phùng Trinh không trở về Túc Châu, mà trực tiếp đi thẳng đến Hà Sáo.
Đã vài tháng kể từ khi nàng rời đi, lúc này đã là rét đậm. Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh, tuyết trên mặt đất càng dày hơn.
Cũng may những tùy tùng đi theo Phùng Trinh này đều là binh lính Hà Sáo được tuyển chọn từ trong quân của Trương Định Nam, vì vậy có khả năng chịu lạnh rất tốt, mặc dù thời tiết rét lạnh như vậy nhưng cũng có thể lên đường.
Phùng Trinh ngồi một mình trong xe ngựa đánh bàn tính, tính toán chi phí của trận này. Nghĩ cách năm sau để tăng giảm thu chi như thế nào. Tiểu nha hooàn ngồi bên cạnh giúp đỡ đã thêm trà nóng và điểm tâm cho nàng.
Phùng Trinh thuận tay cầm lên nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười nói: "Thanh Lan, ngày sau ngươi có muốn đi theo ta không?"
Tiểu nha hoàn này được tướng quân phu nhân để ở bên cạnh chiếu cố cho nàng. Rốt cuộc trước đó nàng không mang theo người hầu hạ nào, lần này tách ra hành động riêng với Trương phu nhân, Trương phu nhân cũng không yên tâm, liền để tiểu nha hoàn này lại cho nàng sai sử.
Sau khi dùng quen, nàng cũng không muốn đổi người nữa.
Nhưng tiểu nha hoàn lại có chút không vui, nói: "Ta là người hầu của phủ tướng quân."
Bình thường nếu như là nguyện ý, tiểu nha hoàn nhất định sẽ cảm tạ trước, sau đó mới nói đến khó khăn. Giống như nói thẳng mình là người hầu như vậy, nhất định là không thích.
Phùng Trinh mỉm cười, thầm nghĩ bản thân nàng thật không hiểu hình thức. Người hầu hạ ở nhà tướng quân, còn muốn có thể diện hơn so với đi bên cạnh mình.
Nàng cười nói: "Quên đi, sau khi ta trở về Hà Sáo, ngươi liền đi theo thương đội Túc Châu trở về phủ tướng quân đi."
"Vâng." Thanh Lan vội vàng đồng ý.
Phùng Trinh thầm thở dài, cảm thấy vẫn là tìm người hợp ý theo bên người mình mới được. Bất quá hiện giờ trong tay nàng có quá nhiều thứ, không thể tùy tiện tìm người không tín nhiệm. Cũng không thể một người có lá gan quá nhỏ. Tốt nhất là có chút công phu quyền cước.
Tuy rằng thân mình có nhiều công việc, cùng lắm thì mình bỏ thêm chút tiền lương cũng không phải không thể.
Dù sao hiện tại nàng thiếu cái gì, chứ cũng không thiếu bạc.
Lại trải qua mấy ngày lộ trình, cuối cùng đoàn xe cũng đến quân doanh Hà Sáo.
Hà Sáo lúc này là một mảnh trắng xóa.
Trương Định Nam nhận được tin tức, đích thân ra đón, cười sang sảng nói: "Đệ muội, rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại, nếu không trở lại, Tiêu Sơn sẽ tìm ta tính sổ."
Phùng Trinh nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Sơn.
Trương Định Nam cười nói: "Hắn đã đến bộ lạc Liên Sơn luyện binh, mặc dù hiện tại là môt cánh đồng tuyết, bất quá khi chúng ta đánh giặc cũng không thể chọn thời gian, lúc này đúng là thời điểm luyện binh."
Nghe những gì Trương Định Nam nói, trong lòng Phùng Trinh cũng hiểu được. Chuyện tấn công bộ lạc Hồ của Man tộc đã hoàn thành. Hơn nữa mối quan hệ với bộ lạc Liên Sơn hiện tại càng thêm chặt chẽ hơn.
Phùng Trinh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Giáo úy, khi nào Tiêu Sơn sẽ trở lại?"
Bên cạnh là đội trưởng thân binh nói: "Bây giờ không phải là giáo úy, Thánh thượng đã hạ chỉ, phong là tướng quân tiên phong."
Trương Định Nam cười nói: "Không chỉ có ta, hiện giờ Tiêu Sơn cũng đã là giáo úy. Trước đó ngăn chặn người Man tộc, hắn đã lập được công không nhỏ."
Khi Phùng Trinh thế, liền rất vui mừng. Trên mặt nhịn không được cười nói: "Dân phụ, dân phụ còn không biết mấy tin tức này."
Trương Định Nam nói: "Tin tức đã từ một tháng trước."
Phùng Trinh thở dài: "Khó trách, khi đó dân phụ ở Đồng Thành bên kia, chỉ sợ đã bỏ lỡ tin tức này." Sau đó, trên mặt lại đầy ý cười nói: "Nhưng thật ra cũng chúc mừng Trương tướng quân."
Trương Định Nam mỉm cười và xua tay: "Cũng là nhờ vào các huynh đệ, đương nhiên, còn có Phùng nương tử không ngại lao khổ. Hiện giờ đã có chức vị tướng quân, binh mã Hà Sáo hiện tại cũng có hơn hai ngàn người."
Phùng Trinh biết, hắn ta là đang lo lắng chuyện lương bổng. Trước đó khi không có biên chế, Trương Định Nam đã bí mật chiêu mộ một nhóm phụ binh. Nếu như nhóm phụ binh đó ẩn giấu tốt, tự nhiên sẽ không chiếm dụng danh ngạch. Nói cách khác, lại chiêu thêm hai ngàn binh mã. Hơn nữa liên tiếp chiêu mộ binh mã, hiện tại thuộc hạ của Trương Định Nam phỏng chừng có tám ngàn người.
Ăn hay uống của nhứng người này, đều cũng phải chi tiêu.
Nàng nói: "Bây giờ thương đội đã bắt đầu hoạt động, không chỉ có hàng da lông và thịt khô của biên cảnh được bán đi, cũng có thể đem vật tư khắp nơi đầu cơ trục lợi. Hơn nữa lợi nhuận buôn bán rượu của phu nhân bên kia, cũng có đủ tiền bạc."
Trên mặt Trương Định Nam lộ ra ý mừng: "Ta biết Phùng nương tử có năng lực biến đá thành vàng, lần này vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đã phái người đi tìm Tiêu Sơn, buổi tối có thể nhanh trở về."