Khi Tiêu Sơn trở về, Phùng Trinh gần như không nhận ra hắn. Gương mặt thô kệch vốn có giờ đây như kinh qua phong sương, còn gầy đi rất nhiều. Phùng Trinh thiếu chút nữa khóc không nổi.
Tiêu Sơn mừng rỡ chạy vào trong nhà, một tay ôm lấy nàng nhấc lên: "Ha ha ha, Trinh nhi, nàng đã về rồi, nàng rốt cuộc đã về rồi."
Phùng Trinh choáng váng: "Được rồi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."
Tiêu Sơn lúc này mới dừng lại, chỉ là không ngừng cười toe toét: "Trinh nhi, ta thật vui quá đi. Vừa mới nghe tướng quân nói cho ta biết chuyện này, ta còn không dám tin đâu, còn tưởng bọn họ đang trêu chọc ta."
Phùng Trinh cười nói: "Cũng là do chàng không phân biệt được thật giả. Lần trước lừa chàng, vậy mà chàng thật sự tin. Lần này không lừa chàng, thì chàng lại không tin."
"Hắc hắc hắc, mặc kệ ta tin hay không, hiện tại ta cũng không dám chậm trễ, lập tức tới đây ngay. Trinh nhi, ta thật rất nhớ nàng." Nói xong, hắn ôm thê tử của mình hôn thật sâu, trong mắt phát ra tia nóng rực.
Phùng Trinh bị hắn nhìn khiến cả người nóng bừng, trong lòng lại cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, chỉ có thể cúi đầu nói sang chuyện khác: "Nghe nói hiện tại chàng đã là giáo úy?"
Nói đến chuyện này, Tiêu Sơn tự nhiên là hăm hở, cũng tạm thời buông xuống một chút suy nghĩ quang cảnh quanh co khúc khuỷu.
Thần thái của hắn phấn chấn nói: "Không chỉ có ta, còn có Thiết Ngưu. Hiện tại hai chúng ta đều là giáo úy. Ta là chấn võ giáo úy, giúp đỡ tướng quân quản kỵ binh. Thiết Ngưu là tiên phong giáo úy, quản bộ binh."
Nói đến việc này, hắn vẫn có chút không vui: "Nếu không phải tướng quân không cho kỵ binh làm tiên phong, ta cũng có thể đánh tiên phong."
Mặc dù Phùng Trinh không phải quân nhân, nhưng cũng từng đọc lướt qua về thời đại vũ khí lạnh này.
Khi hai quân đánh nhau, đặc biệt là người Đại Đường đánh với người Man tộc, đều là người Man tộc xông tới trước, người Đại Đường trước dùng cung tiễn, sau đó bắn phá một phen, lại dùng thương ngăn cản man di xông tới. Chờ bộ binh bên này hừng hực khí thế chém giết, kỵ binh của Đại Đường lại tiếp tục tấn công liều chết.
Sở dĩ như vậy cũng là một mưu kế có lợi. Xét cho cùng, binh lính Đại Đường bất luận là thể lực hay kỹ năng cưỡi người đều thua kém người Man tộc, Đại Đường cũng không thể tổ chức thành công chế độ kỵ binh, cho nên nếu như để kỵ binh xung phong liều chết với người Man tộc, đó chính là lấy trứng chọi đá. Bất quá dù là như vậy, kỵ binh bên trong quân của Đại Đường vẫn có địa vị đặc thù, có thể nói là kì binh.
Phùng Trinh nói: "Hiện tại chàng chính là giáo úy, là một trưởng quan chân chính, cũng không thể xúc động được. Mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ, tránh làm hại vô ích đến tánh mạng của huynh đệ mình."
"Nương tử nói đều đúng, ta xin thụ giáo." Tiêu Sơn vội vàng chắp tay xin thụ giáo. Hắn biết tuy rằng thê tử mình là nữ nhân, nhưng kiến thức rộng rãi, là người có bản lĩnh. Lời nàng nói tự nhiên là hữu ích.
Sau khi nói xong chính sự, Tiêu Sơn không thể chờ đợi nữa mà lại kéo xiêm y của Phùng Trinh. "Nương tử, chỉ tưởng tượng đã chết ta rồi." Không đợi Phùng Trinh kịp phản ứng, liền bế ngang người lên, bước nhanh lên giường ở buồng trong.
Buổi trưa hôm sau, Phùng Trinh mới lặng lẽ thức dậy. Người bên cạnh đã sớm không thấy, một tia hơi nóng cũng không có lưu lại.
Nàng mím môi tỏ vẻ bất mãn.
Cái người này hôm qua cũng không biết đúng mực, không biết học mấy chiêu thức ở đâu, lăn lộn người nàng qua lại. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này huấn luyện càng ngày càng tàn nhẫn, sức lực của Tiêu Sơn còn cường hãn hơn so với trước kia, da thịt trên người càng rắn chắc, cho nên nàng cư nhiên trực tiếp ngất đi.
Ngẫm lại liền cảm thấy mất mặt.
Nghe được động tĩnh của Phùng Trinh rời giường, một giọng nữ từ ngoài cửa truyền vào: "Phu nhân đã rời giường chưa, để nô tỳ tiến vào hầu hạ."
Trong nhà khi nào đã thuê nha hoàn?
Phùng Trinh thầm nghĩ, thường ngày nàng không có ở nhà, một đại nam nhân như Tiêu Sơn, tự nhiên sẽ không để một nữ nhân ở trong nhà. Nghe được âm thanh, trong lòng Phùng Trinh cảm thấy hơi nghi hoặc, lại lo lắng có phải mấy ngày nay Tiêu Sơn ở nhà không được thành thật hay không. Bất quá nhìn biểu hiện hôm qua của hắn, tựa hồ không phải vậy.
Nàng nói: "Vào đi."
Cửa phòng bị đẩy ra, một nữ nhân có dáng người cường tráng bước vào, mặt mày tuy không tính là mỹ lệ, nhưng thần sắc vô cùng trầm tĩnh, thật ra có vài phần khí phách.
Phùng Trinh nói: "Ngươi là người nào?"
Người kia nói: "Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ tên là Tô Tinh, là tù binh bị man di bắt được, may mà gặp được đại quân cứu giúp. Hiện giờ đang làm việc trong quân doanh, hôm nay Tiêu giáo úy đặc biệt yêu cầu nô tỳ đến đây để hầu hạ cho phu nhân."
Nghe điều này, Phùng Trinh cảm thấy có chút thương cảm cho Tô Tinh. Một nữ nhân bị man di bắt đi, sao có thể hoàn bích trở về? Đối với nữ nhân mà nói, đây chính là đả kích vô cùng lớn.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, thấy Tô Tinh đang muốn giúp mình mặc xiêm y, vội vàng nói: "Để tự ta làm đi, ngày thường ta tự mặc xiêm y quen rồi, ngươi đi giúp ta lấy nước đem vào là được."
Khi Tô Tinh nhìn thấy Phùng Trinh không cho nàng ta hầu hạ, vốn có chút thấp thỏm, lại nghe Phùng Trinh bảo nàng ta đi lấy nước, trong lòng mới nhẹ nhõm. Vội vàng đi ra ngoài mang nước tiến vào, hầu hạ Phùng Trinh rửa mặt chải đầu.
Phùng Trinh cũng nhân cơ hội này để hỏi thăm nàng ta một phen.
Hóa ra Tô Tinh này vốn là người trong tiêu cục, giúp đỡ thương đội áp tải hàng hóa đến thảo nguyên, lại không ngờ bị bộ lạc Hồ của man di đánh cướp, hơn nữa nam nhân đều bị bọn chúng giết chết, chỉ để lại một số tài bảo và thêm Tô Tinh.
Tô Tinh nói: "Bởi vì dung mạo của nô tỳ xấu xí, cũng không bị bất kỳ sự ngược đãi nào, chẳng qua chỉ ở trong bộ lạc làm việc như nô lệ thôi. Nhưng những nữ nhân khác bị bắt, đều nhận hết sự hãm hại. Lần này Trương tướng quân dẫn người đi diệt bộ lạc Hồ, cứu ra được rất nhiều nữ nhân, những người này hiện giờ cũng không có nhà để về. Cũng may là tướng quân thiện tâm, giữ chúng ta ở lại trong quân doanh làm chút việc lặt vặt để sống, cũng có thể có cơm ăn."
"Vì sao không có nhà để về?" Phùng Trinh khó hiểu nói. Mặc dù trong nhà gặp nạn, nhưng luôn có chút người thân nương tựa, cũng tốt hơn so với kiếm sống trong quân doanh.
Tô Tinh lộ ra vẻ mặt bi thương: "Phu nhân có điều không biết, mặc dù bọn họ đều vẫn còn người nhà ở trên đời, nhưng cũng không thể trở về được. Nếu đi trở về, gia tộc sẽ không chứa nổi, ngược lại còn có thể không để cho bọn họ được phép sống tiếp."
Phùng Trinh nghe vậy thì trong lòng kinh hãi. Sau khi âm thầm suy nghĩ một chút, lại cảm thấy thế đạo này là như thế. Những người này gặp phải trắc trở, nếu là đi trở về, chỉ sợ người nhà và quê hương không những không thương xót, mà sẽ còn chỉ trích các nàng ta.
Ngay cả ở kiếp trước, loại tình huống này không phải nàng cũng đã nghe được không ít sao. Sau khi nữ nhân bị cưỡng hiếp, ngược lại còn bị hàng xóm nói xấu, còn bị chỉ trích là do ngày thường không đứng đắn. Ngẫm lại những điều này, trong lòng Phùng Trinh liền cảm thấy rất khó chịu.
"Sau này ngươi có tính trở về hay không?" Phùng Trinh nhìn Tô Tinh hỏi. Vốn dĩ bên cạnh nàng thiếu một người được việc để dùng, nhưng bây giờ thấy Tô Tinh có một chút công phu quyền cước, tính tình cũng coi như là thành thật, nhưng thật ra có thể dùng thử trước xem. Nếu như là được việc, ngày sau cũng có thể trở thành trở thủ đắc lực.
Nghe vậy, Tô Tinh thở dài nói: "Hiện giờ tiêu cục đã không còn nữa, phụ mẫu đều ghét bỏ dung mạo của nô tỳ xấu xí, hiện tại cũng không còn thanh danh, ngày sau cũng chỉ có thể lưu lại trong quân doanh làm việc."
Phùng Trinh gật đầu: "Một khi đã như vậy, ngươi liền ở lại bên cạnh ta đi. Ngày thường cũng không cần người hầu hạ gì, chỉ cần đi theo bên cạnh, nghe chút phân phó là được."
Tô Tinh nghe được như vậy, đầu tiên là giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói: "Đa tạ phu nhân, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt."
"Mau đứng lên, mau đứng lên. Ta cũng chỉ lưu ngươi lại làm việc thôi." Phùng Trinh cười kéo nàng ta lên: "Nhưng sau này nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
"Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Tô Tinh không ngờ rằng một chuyến đi hôm nay thế nhưng lại có cuộc gặp gỡ như thế, trong lòng vui mừng không thôi. Bất quá khi nghĩ tới những tỷ muội bị nạn vẫn còn đang ở trong quân doanh, lại không tránh được có chút lo nghĩ. Không biết bọn tỷ muội đó sau này sẽ gặp điều gì, có thể sống sót bình yên hay không.