Nhưng Tô Tinh lại không biết, bản thân nàng ta có được cuộc gặp gỡ giống như ngày hôm nay, cũng là bởi vì dung mạo không bắt mắt của nàng ta.
Mặc dù Tiêu Sơn là một người thô lỗ, nhưng trong sự thô lỗ cũng có sự tinh tế. Vừa đi vào quân doanh liền nhìn thấy có rất nhiều nữ nhân mỹ mạo, tức khắc cảm thấy đau đầu. Thê tử nhà mình đã là giai nhân mỹ mạo như hoa như ngọc rồi. Nếu như lại tìm nữ nhân mỹ lệ nhu nhu nhược nhược trở về, còn không biết thê tử nhà mình phải nghĩ như thế nào đây. Trong lòng hắn luôn cho rằng, phàm là nữ nhân có dung mạo xinh đẹp, dáng người nhu nhược đều không giỏi làm việc. Đương nhiên, thê tử của hắn là ngoại lệ. Cho nên khi tuyển thêm người, hắn thấy mỹ nhân liền trực tiếp đánh rớt. Chờ đợi rốt cuộc tuyển được Tô Tinh, mới cảm thấy hài lòng, vội vàng đưa người về để làm người hầu hạ.
Sau khi thu nhận Tô Tinh, Phùng Trinh cũng nghĩ đến điều này. Vốn tưởng rằng hôm nay Tiêu Sơn tìm mỹ nhân tới nhà, vậy thì nhất định hôm nay nàng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Sơn.
Sau khi Phùng Trinh thu dọn một phen, vốn định ngày hôm nay ở lại trong nhà nghỉ ngơi, nhưng nàng không ngờ tới giữa trưa có người tới bái phỏng.
Người đến thoạt nhìn là một phụ nhân có chút già nua. Nhưng xem xét cái tuổi này, hẳn là không quá ba mươi tuổi.
"Nam nhân của ta là Trương Thiết Ngưu, cùng với Tiêu Sơn của muội là hảo huynh đệ." Người tới sang sảng cười nói.
"Hóa ra Trương đại tẩu." Sau khi Phùng Trinh biết được thân phận của đối phương, lập tức nhiệt tình chiêu đãi. Không nói cái khác, chỉ là nghe Tiêu Sơn nói ngày thường Trương Thiết Ngưu rất chăm sóc cho hắn, trước kia khi còn chưa thăng quan, thậm chí còn cứu lấy tính mạng của hắn, cho nên nàng đối với Trương đại tẩu phải nên nhiệt tình một chút.
Trương đại tẩu tên thật là Điền Quế Hoa, là người của thôn bên cạnh Trương Thiết Ngưu. Gả cho Trương Thiết Ngưu cũng được hơn mười năm, mấy năm nay vẫn luôn ở quê nhà hỗ trợ chăm sóc lão nhân và mấy đứa nhỏ. Vô cùng vất vả.
"Nói thật ra, lúc trước ta thật đúng là có chút chướng mắt Thiết Ngưu người này. Muội nói một chút, vì sao chúng ta lại gả cho quân hộ chứ? Về sau nhi tử tôn tử đều phải làm quân nhân, về sau chúng ta khi nào mới có thể xuất đầu lộ diện. Chính là do người này không thành thật, sau khi về nhà cũng không quan tâm trong nhà, mỗi ngày đều đến nhà của ta làm việc, khiến cho phụ mẫu của ta gật đầu. Mấy năm nay ta mệt chết mệt sống giúp hắn nuôi dưỡng con cái, một năm không thấy mặt được vài lần, sự hối hận trong lòng ta thậm chí không còn lời nào để nói".
Tuy rằng là Điền Quế Hoa nói như vậy, nhưng trên mặt tràn đầy nụ cười: "Cũng may hiện tại hắn vậy mà cũng có tiền đồ, cũng không để cho ta khổ cực vô ích. Trước đó vài ngày hắn đã đón ta tới nơi này, nói sẽ để cho ta hưởng phúc. Aiz, đời này của ta cũng không cầu hưởng phúc gì, chỉ hy vọng mình có thể không thủ tiết là được."
Phùng Trinh thấy nàng ta tính tình hào sảng, ăn nói thẳng thắn, trong lòng cũng muốn kết tâm giao. Nàng cười nói: "Thiết Ngưu ca là một nam nhân tốt. Tiêu Sơn ngày thường cũng có nói với muội, bình thường nếu như Thiết Ngưu ca được nghỉ phép, cũng không ra ngoài hồ nháo, chỉ ở trong quân doanh luyện võ, có thể thấy được là toàn tâm toàn ý đối với tẩu tử."
Điền Quế Hoa cười hắc hắc hai tiếng: "Hắn thật ra muốn ra ngoài hồ nháo, nhưng không ai nguyện ý cùng hắn hồ nháo đấy thôi. Cũng không xem hắn lớn lên thế nào, ta đều coi thường, còn có ai xem trọng chứ?"
Nghe Điền Quế Hoa liên tục gọi trượng phu của nàng ta là nam nhân xấu, Phùng Trinh cũng có vài phần dở khóc dở cười. Không biết ngày thường tẩu tử Quế Hoa này trước mặt Thiết Ngưu ca có nói thẳng như vậy hay không.
Sau khi nói vài câu, Điền Quế Hoa lại hỏi về việc trồng nho.
"Ta là người tính tình thẳng thắn, cũng không sợ muội tử chê cười. Thời điểm khi còn ở trong thôn, có vài mẫu ruộng cũng có thể nuôi sống mấy đứa nhỏ. Bất quá tới chỗ này, ta liền không có đồng ruộng trồng trọt. Tuy rằng tướng quân nói muốn phát đồng ruộng cho chúng ta, nhưng Thiết Ngưu lại nói không muốn, triều đình đã phát đồng ruộng rồi, không có lý gì lại để tướng quân bên này trợ cấp nữa, bằng không các huynh đệ khác chẳng phải đều học theo sao, kia đúng là phiền toái lớn. Cho nên ta liền nghĩ, muốn đến làm việc trong vườn nho của muội, có thể kiếm thêm một chút để trợ cấp cho gia đình."
Phùng Trinh thắc mắc nói: "Thiết Ngưu ca hiện tại cũng là một giáo úy, tẩu tử chính là phu nhân của giáo úy. Tiền lương của giáo úy hẳn là không ít, tẩu tử vì sao lại muốn mệt nhọc như vậy, không bằng cứ hưởng phúc đi."
Trên thực tế, giáo úy đã là một chức ngũ phẩm của võ tướng. Hơn nữa hai giáo úy này cũng là do triều đình bên kia đề bạc, cho nên lương bổng của bọn họ cũng đầy đủ. Hơn nữa, Trương Định Nam đối với nhóm huynh đệ một lòng như Tiêu Sơn và Trương Thiết Ngưu đều vô cùng hào phóng, nếu ngày thường có chiến thắng, cũng đều sẽ ban thưởng, bạc cấp tới cũng đủ cho một nhà chi tiêu.
Nhưng Điền Quế Hoa lại nói: "Không phải là lòng tham của ta không đủ, mà là ta chỉ không muốn sống dựa vào số bạc Thiết Ngưu bán mạng có được. Ta cũng đã nói lời không may mắn, ngày nào đó hắn có thể không chuẩn bị mà rời đi, đến lúc đó chúng ta miệng ăn núi lở, chẳng phải là mẫu tử sống sờ sờ phải chết đói sao. Còn không bằng tự mình nuôi sống chính mình, về sau không quan tâm chuyện gì, chúng ta cũng không cần lo lắng."
"Tẩu tử thật sự là một người có cá tính." Phùng Trinh khen ngợi. Mặc dù tẩu tử Điền Quế Hoa này thoạt nhìn có hơi thô lỗ, nhưng lời nói và việc làm của nàng ta lại quang minh lỗi lạc. So với bà bà và mấy trục lý kia của mình quả thật khác nhau như trời với đất.
"Nếu tẩu tử toàn tâm toàn ý muốn ra ngoài làm việc, muội cũng sẽ không thoái thác nữa. Vườn nho này của muội vừa lúc thiếu quản sự. Muội thấy tẩu tử làm người quang minh lỗi lạc, cũng vô cùng hào phóng, không bằng giúp muội quản lý vườn nho này đi."
"Để ta làm quản sự?" Điền Quế Hoa nghe vậy thì trong lòng kinh ngạc. Vốn là định tìm một việc làm kiếm sống, không ngờ tới Phùng Trinh lại đánh giá cao nàng ta như vậy.
"Được rồi, muội không cần nhìn nhìn sắc mặt của Thiết Ngưu chúng ta, ngàn vạn lần đừng như vậy. Sau này lỡ đâu ta làm hỏng, Thiết Ngưu nhà ta còn phải trả ta lại về quê đi." Khí thế vừa rồi lập tức biến mất. Điền Quế Hoa trông có hơi thấp thỏm.
Phùng Trinh cười nói: "Tẩu tử yên tâm đi, từ trước đến nay muội dùng người không bám vào khuôn mẫu. Nếu như tẩu tử không có bản lĩnh này, muội cũng sẽ không để tẩu tử làm việc quan trọng như vậy. Ngày thường chỉ cần quản tốt những nhân công kia là được, nếu như có việc thì cứ đến tìm muội, cũng không có chuyện gì cả."
Nghe được Phùng Trinh nói những lời này, thật ra Điền Quế Hoa có chút động tâm. Nếu mọi việc có thể làm được, đương nhiên làm quản sự cũng tốt hơn. "Vậy thì ta đây cứ thử xem xem?"
Nàng ta thấp thỏm nói.
Phùng Trinh mỉm cười và gật đầu: "Vậy sau này cần phải nhờ tẩu tử nhọc lòng nhiều hơn."
"Cái này muội yên tâm đi, Điền Quế Hoa ta không có bản lĩnh nào khác, nhưng lao động thì có thể là tay lão luyện."
Hai người đang nói chuyện, quân doanh xa xa truyền đến từng đợt hoan hô.
Phùng Trinh đang âm thầm hiếu kỳ, nhưng Điền Quế Hoa lại hừ một tiếng: "Lại là nữ nhân kia hồ nháo với các nam nhân."