Khi Phùng Trinh và Điền Quế Hoa ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy một đám bụi đất bay lên ở khu đất trống đằng xa trong quân doanh. Nhìn từ xa, có thể nhìn thấy một số con ngựa ở đó bay vọt lên. Thỉnh thoảng, có một đám người ở đằng kia hoan hô kêu to nhảy nhót.
Điền Quế Hoa hếch mũi trừng mắt: "Thật sự là không biết liêm sỉ, một cô nương gia chưa xuất giá, thế nhưng lại xen lẫn vào cùng với một đám nam nhân. Đây cũng may là nữ nhân man di, nếu như là nữ nhân Đại Đường chúng ta dám bạo dạn làm như vậy, sớm đã bị quét ra khỏi cửa đi xuất gia."
"Tẩu tử cũng biết đó là người nào hả?" Trong lòng Phùng Trinh cũng rất tò mò. Khi nào thì trong quân doanh lại có một nữ nhân như vậy.
"Tiêu Sơn nhà muội không nói cho muội biết sao?" Điền Quế Hoa nghi hoặc nói, thấy bộ dáng của Phùng Trinh thật sự không biết, nàng ta cong môi nói: "Không nói cũng tốt, nữ nhân như vậy a, phỏng chừng cũng khiến Tiêu Sơn nhà muội thấy phiền phức. Nữ nhân kia là công chúa bộ lạc Liên Sơn gì đó của Khương tộc. Ta cũng chưa từng nhìn thấy được một công chúa như vậy, ngày thường liền cứ hồ đồ như thế ở trong quân doanh của chúng ta.
" Công chúa Liên Sơn? "Sắc mặt của Phùng Trinh liền có chút cổ quái. Nàng cũng đã từng được mở mang kiến thức về công chúa Liên Sơn này, tính tình kia nói dễ nghe là nóng như lửa, nói khó nghe chính là điêu ngoa tùy hứng.
Bản thân Phùng Trinh từ trước đây nay luôn ổn trọng, cho nên cũng không thích giao tiếp với người tùy hứng như vậy. Hơn nữa, trước đó công chúa Liên Sơn này đã đánh đập Y Mã cũng được coi là một công thần của bộ lạc Liên Sơn thành bộ dáng thế kia, khiến trong lòng Phùng Trinh cũng vô cùng coi thường nàng ta.
" Tại sao nàng ta lại đến quân doanh? "
" Hừ, ta cũng đã nghe Thiết Ngưu nói qua, hắn thật ra không nói nhiều lời với ta. Bất quá ta cũng từng suy xét, phỏng chừng là tướng quân đã nói gì với bọn họ, hiện tại bộ lạc Liên Sơn rất thân thiết với chúng ta. Bộ lạc Liên Sơn bên kia phái một ít hán tử Khương tộc đến đây chạy chúng ta thuật cưỡi ngựa. Nghe nói công chúa Liên Sơn này là đầu lĩnh. Với lại Thiết Ngưu nói kỹ năng cưỡi ngựa của nữ nhân này không tồi. "
Nói đến đây, Điền Quế Hoa rất không phục:" Bọn họ cả ngày đều không đi bộ, chỉ ở trên lưng ngựa, không tốt mới là lạ. Kêu nàng ta xuống chạy vài bước thử xem, chỉ sợ không chạy được vài bước là đã thở dốc. Có cái gì tốt mà khoe khoang. "
Phùng Trinh nghe thế thì cũng cười cười, không ủng hộ cũng không phản bác. Chỉ là nghĩ, xem ra Trương tướng quân bên này lại dùng thủ đoạn gì đó để người Khương tộc càng thêm tín nhiệm bọn họ, hiện giờ thật ra có xu thế thân như người một nhà.
Cứ khen ngược lại như thế, cũng có thể giúp cho kế hoạch của Trương tướng quân dễ dàng thực hiện hơn.
Mặc dù hai người các nàng ở trong quân doanh, nhưng lại không tiện đến bên kia xem náo nhiệt. Nhìn trong chốc lát, lại vào nhà nói chuyện chính sự.
Mà bên sân luyện binh của quân doanh bên này, lúc này vẫn còn rất náo nhiệt.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Liên Sơn Y Lan quả thật xuất chúng, khiến cho các binh sĩ Đại Đường đều vô cùng bội phục. Rốt cuộc có một nữ nhân ở trên lưng ngựa có thể xoay cuồng vài vòng, nhưng hán tử như bọn họ vậy mà không thể cưỡi được bao nhiêu.
Bây giờ Liên Sơn Y Lan lại ở đây để thi đua ngựa với đám người của Tiêu Sơn, khiến cho một đám người mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên, thoạt đầu Liên Sơn Y Lan vẫn dẫn trước, nhưng là chạy đến vòng đua thứ ba, những động lực trước đó dường như không còn nữa. Ngược lại, Tiêu Sơn và mấy hán tử của doanh kỵ binh lại bắt đầu từ từ dẫn đầu.
Thấy vậy, Liên Sơn Y Lan bỗng thẹn quá thành giận, vút một roi đánh vào cánh tay của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhíu mày, vung tay quấn roi vứt xuống dưới, lúc này bên cạnh tiếng cười càng lớn.
Liên Sơn Y Lan càng cảm thấy mất mặt hơn.
Những ngày này, nàng ta với tư cách là huấn luyện viên, ở bên trong quân doanh Đại Đường rất có uy thế, vốn dĩ nàng ta muốn làm cho hán tử lúc trước làm nàng ta mất thể diện phải lòi mặt xấu trước mọi người. Lại không nghĩ đến người này tiến bộ nhanh chóng khác thường như vậy, trước đó kỹ năng cưỡi ngựa của hắn rất tầm thường, sau khi ở bộ lạc Liên Sơn rèn luyện một thời gian, sau khi rời đi thế nhưng còn dũng mãnh hơn bản thân nàng ta.
Điều này khiến trong lòng Liên Sơn Y Lan càng thêm mất hứng. Nàng ta dứt khoát vỗ mạnh vào con ngựa, khiến con ngựa chịu đau đớn chạy theo phía trước, mắt thấy vừa sắp đuổi kịp. Khóe miệng nàng ta kéo lên, từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên, duỗi chân công kích về hướng Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn bị loạng choạng, liền nắm lấy được chân nàng ta, nghĩ đến cái gì, liền ngay tức khắc buông lỏng tay. Lại giục ngựa bắt đầu chạy như điên. Rất nhanh đã vét Liên Sơn Y Lan ở lại phía sau.
Sau khi trận thi đấu kết thúc, mọi người vây quanh Tiêu Sơn hoan hô một trận:" Tiêu giáo úy thật lợi hại! "
" Quá khen quá khen, còn phải luyện tập thêm nhiều. "Tiêu Sơn chắp tay, khiêm tốn cười nói.
Thấy vậy, Liên Sơn Y Lan hừ một tiếng, cưỡi lên ngựa nói:" Các ngươi còn chơi đùa cái gì, còn không đi huấn luyện. "
Những người khác thấy nàng ta hung dữ thế, vội vàng từng người đi bận việc của mình.
Tiêu Sơn thấy thế càng cảm thấy nữ nhân này hết sức điêu ngoa." Nơi đây là quân doanh của Đại Đường, ngươi nên khách khí với các huynh đệ này một chút. Bọn họ nghe lời ngươi, chính là bội phục kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi, cũng là nhìn mặt mũi của tướng quân. Ngươi cũng không cần phải lớn tiếng quát tháo bọn họ như thế. "
" Đây là chuyện của ta, ngươi quản không được. Nếu như ngươi không phục, ngươi cứ đi tìm Trương tuớng quân của các ngươi là được. "
Tiêu Sơn nghe nàng ta ương ngạnh ngông nghênh như vậy thì trong lòng tức giận không thôi, nhưng cũng biết lúc này không thích hợp để trở mặt với công chúa Liên Sơn. Cũng không thể đi tìm tướng quân cáo trạng, liền cũng chỉ có thể thở phì phì tức giận rời đi.
Liên Sơn Y Lan lại không muốn bỏ qua như thế, nàng ta cưỡi lên ngựa đi tìm Trương Định Nam.
" Trương Định Nam. "
Khi đến bên ngoài quân doanh của Trương Định Nam, nàng ta quăng roi ngựa muốn đi vào. Vừa chuẩn bị đi tới cửa, Trương Định Nam đã từ bên trong đi ra. Thấy là nàng ta, hắn ta cười nói:" Công chúa Liên Sơn sao lại tới chỗ này? "
Khi Liên Sơn Y Lan nhìn thấy Trương Định Nam, khuôn mặt nàng ta đỏ lên, bĩu môi nói:" Còn không phải là do những thuộc hạ kia của ngươi sao. Ta huấn luyện bọn họ, nhưng một đám lại không phục. "
" Làm sao có thể? "Trương Định Nam cười nói:" Mấy huynh đệ này đều là người có thể chịu khổ, nhưng phàm là những việc có ích cho bọn họ, tự nhiên sẽ không sợ chịu khổ. Công chúa Liên sơn cũng không nên hiểu lầm. "
" Ta cũng chưa nói mọi người đều như vậy, chỉ có cá biệt mà thôi. "
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Liên Sơn Y Lan hiện lên một tia bất mãn, ngược lại đùa nghịch nói:" Quên đi, ta không nói chuyện này nữa. Đi thôi, chúng ta cũng cưỡi ngựa đi. Kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi còn chưa bằng ta đâu, nếu không để ta huấn luyện cho ngươi. "
Nàng ta nói vô cùng hoạt bát, Trương Định Nam nhìn thấy, trên mặt khẽ mỉm cười:" Không cần, bộ xương già này của ta không cần phải giày vò nhiều lần nữa. Ngươi chỉ cần huấn luyện những người thuộc hạ kia thật tốt là được. "
" Không đi thì thôi. "Liên Sơn Y Lan bĩu môi, lại nhìn thấy tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn của Trương Định Nam, trong lòng càng thêm hết lòng cảm mến.
Đợi sau khi Liên Sơn Y Lan rời đi, lúc này Trương Định Nam mới thu lại ý cười, rồi lại đi vào trong phòng.
Trương Thiết Ngưu đã chờ sẵn trong phòng, nghe được cuộc trò chuyện giữa công chúa Liên Sơn và Trương Định Nam bên ngoài, hắn ta liền trêu ghẹo nói:" Vị công chúa này chỉ sợ đã coi trọng tướng quân. Diễm phúc của tướng quân cũng không phải cạn a. "
Công chúa Liên Sơn này mặc dù là người Khương tộc, bất quá dung mạo của nàng ta quả thật không kém.
Trương Định Nam nói:" Đừng nói bậy nữa, vẫn là xem tình hình luyện binh đến hiện nay đi. Hiện tại lại sắp tới cuối năm, tất sẽ có đại chiến. "
Trương Thiết Ngưu nghe thế thì thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị:" Tất cả các doanh bộ binh của chúng thuộc hạ đều chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời đều có thể lên chiến trường. "
Trong trận chiến lần trước với Man tộc, bộ binh cũng không lên chiến trường cho nên cũng không có thương vong gì. Hơn nửa năm này vẫn luôn không ngừng thao luyện, vì thế hiện tại tám ngàn binh lĩnh chỉ cần lên chiến trường một lần, là có thể trở thành hàng ngũ lão binh.
" Làm tốt lắm. "Trương Định Nam lộ ra vẻ vui mừng:" Ta sẽ liên lạc với đại tướng quân bên kia, hình thành kỉ giác chi thế. Đến lúc đó đánh cho người Man tộc từng người đều trở tay không kịp. "
*kỉ giác chi thế: Vốn dùng để chỉ việc tấn công kẻ thù từ hai phía, bây giờ nó là ẩn dụ cho tình huống hợp tác và tấn công kẻ thù trong một cuộc chiến, hoặc chia một phần quân để kiềm chế kẻ thù
Trương Thiết Ngưu nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, do dự nói:" Tướng quân, đại tướng quân bên kia có khi nào giống như lần trước không? "
Trương Định Nam lắc đầu:" Thiết Ngưu, hiện giờ chúng ta đã không phải là Hãm trận doanh lúc trước nữa. "
Trương Thiết Ngưu lúc này mới bừng tỉnh. Hiện tại bọn họ xác thật đã không phải là Hãm trận doanh có thực lực nhỏ yếu như trước. Lúc này hắn ta đã là giáo úy. Trong tay có mấy ngàn binh mã. Mà bây giờ giáo úy cũng đã được phong tướng quân, trong tay nắm gần vạn binh mã. Ngay cả đại tướng quân cũng không thể tùy ý cầm bọn họ ở trong tay nữa.
Trương Định Nam lại nói:" Lát nữa ngươi cũng dẫn Tiêu Sơn tới đây, chúng ta lại cùng nhau bàn bạc một phen. Trận đại chiến lần này, là ngày quân Hà Sáo của chúng ta xuất hiện. "
" Vâng, tướng quân! "Vẻ mặt của Trương Thiết Ngưu tràn đầy kích động.
Sau khi Tiêu Sơn đến, mấy người bọn họ lại lập ra một loạt kế liên hoàn, rồi bài binh bố trận.
Mãi cho đến tối, bọn họ mới lần lượt ra khỏi nhà.
Khi về tới nhà cũng đã qua bữa tối.
Tiêu Sơn đang nghĩ về việc trở về kiếm chút gì ăn để no bụng. Đã ngửi thấy mùi hương từ trong nhà mình tản ra. Tức khắc liền có cảm giác thèm ăn, sải bước nhanh vào trong phòng.
Phùng Trinh đang ở một bên xem sổ sách, một bên chờ Tiêu Sơn trở lại ăn tối. Thấy Tiêu Sơn trở về, nàng thuận tay đặt sổ sách xuống, oán giận nói:" Sao về muộn như vậy? "
Tiêu Sơn đầu tiên bước tới ôm thê tử của mình hôn một cái, sau đó ngồi xuống bàn bắt đầu ăn những ngụm lớn.
Thấy hắn đói bụng thành bộ dạng này, Phùng Trinh cũng biết hắn không đi ra ngoài lêu lổng, đánh giá chắc là đi làm việc. Cũng không oán trách gì nữa, ngược lại ngồi ở một bên rót thêm trà cho hắn, lại gắp đồ ăn cho hắn.
" Ăn từ từ, đừng để nghẹn. "
Được thê tử mình quan tâm chăm sóc như vậy, Tiêu Sơn có hơi cảm giác phiêu phiêu dục tiên. Nhìn lại thê tử mình xinh đẹp động lòng người, còn đối xử chân thành với hắn, trong lòng cảm thấy bản thân mình quá có phúc phần.
*phiêu phiêu dục tiên: Nhẹ nhàng như muốn lên tiên.
Nghĩ đến Trương tướng quân bị vị công chúa điêu ngoa kia quấn lấy, liền nhìn không được hắc hắc cười ra tiếng.
Thấy hắn đột nhiên bật cười, Phùng Trinh không hiểu mà hỏi:" Ăn cơm đàng hoàng đi, chàng cười cái gì? "
Tiêu Sơn đã ăn được một nửa, lấy lại được sức mới cười nói:" Nàng còn không biết, công chúa Liên Sơn kia hiện tại đang ở trong quân doanh của chúng ta. "
Phùng Trinh bất động thanh sắc nói:" Vậy thì sao? "
" Hắc hắc, nàng ta chính là coi trọng Trương tướng quân của chúng ta. Cả ngày đi tới bên đó tiếp cận tướng quân. "
Phùng Trinh nhướng mày, nhưng nàng không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Trước đó nàng còn lo lắng Tiêu Sơn va chạm quá nhiều với vị công chúa kia, đến lúc đó sẽ bị vị công chúa kia trông trộm tới trên người. Không ngờ được người ta vẫn coi thường những hán tử thô lỗ này, nhưng thật ra lại coi trọng tướng quân anh tuấn tiêu sái Trương Định Nam kia.
Nhưng lúc này nàng lại nhớ tới một chuyện khác. Trương phu nhân đã sắp đặt cho Trương Định Nam một cuộc hôn sự vô cùng mỹ mãn. Bởi vì thân phận của nàng có hạn chế, cho nên cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với Trương Định Nam. Nếu lúc này Trương Định Nam có tình cảm với vị công chúa kia, vậy thì có thể không ổn.
Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến nếu vị công chúa Liên Sơn kia trở thành chủ mẫu của mình và Tiêu Sơn, cho dù chỉ là thiếp của Trương Định Nam, trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng bài xích.
Xét cho cùng, muốn nhìn một vị thượng cấp có tiền đồ hay không, có thể nhìn phẩm chất của nữ nhân bên người của hắn ta, cũng có thể nhìn được một chút.
Chưa từng có việc cưới một nữ nhân lụn bại, còn có thể có được con đường làm quan bằng phẳng.
Nàng nhìn Tiêu Sơn, thăm dò hỏi:" Trương tướng quân có phản ứng gì không, chẳng lẽ là muốn cưới nữ nhân Khương tộc kia sao?"