"Tướng quân không thể nào như thế." Tiêu Sơn nghe được câu hỏi của Phùng Trinh, cũng tức khắc ngây ngẩn cả người.
Lại hồi tưởng về những ngày này, công chúa Liên Sơn của Khương tộc kia thường quanh quẩn đảo đi đảo lại bên cạnh tướng quân, thậm chí thái độ đối với tướng quân vô cùng vô lễ, nhưng tướng quân chưa bao giờ khiển trách nàng ta một lần.
Này sẽ không thật sự chứ..
Sắc mặt Tiêu Sơn cũng trở nên có phần không đẹp mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Phùng Trinh cũng ầm thầm nói trong lòng, chẳng lẽ Trương Định Nam thật sự coi trọng công chúa Liên Sơn kia.
Đây cũng không phải là không thể. Dù sao nam nữ không giống nhau, nàng cảmthấy công chúa Liên Sơn người ta là điêu ngoa, nhưng có lẽ Trương Định Nam người ta là tướng quân trẻ tuổi cảm thấy thích thì sao.
"Quên đi, chuyện này cũng không phải chuyện chúng ta can thiệp được." Phùng Trinh nói. Mặc kệ thế nào, Trương phu nhân hẳn vẫn là tương đối thích cô nương Lưu Mẫn Quân kia. Mà Lưu cô nương kia cũng là người dễ sống chung với nhau. Công chúa Liên Sơn đó bất quá nhiều nhất cũng chỉ có thể là một thiếp thất mà thôi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Tiêu Sơn vẫn cảm thấy không thoải mái, mặc dù nàng ta chỉ là một nữ nhân, nhưng mà nữ nhân này là người không an phận, cả ngày khoa tay múa chân với nhóm võ tướng bọn họ, mà bọn họ hết lần này đến lần khác không thể đánh không thể mắng được.
Thế thôi, dù sao cũng không quan tâm đến chuyện của người ta, thê tử của mình tốt là được. Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, trong lòng lại cảm thấy đắc ý.
Sau khi dùng bữa xong xuôi, rượu đủ cơm no, tự nhiên là một phen phiên vân phúc vũ.
"Nương tử, chờ lần này đánh bại man di, chúng ta liền sinh em bé đi."
*Sau đó, Tiêu Sơn ôm Phùng Trinh cùng đổ mồ hôi đầy người, nói những lời thân mật.
Phùng Trinh đang mệt mỏi, cả người vô lực, khi nghe được lời này thì giật mình, cũng có chút mong chờ. Trước đây, nàng và Tiêu Sơn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Hơn nữa thân thể này của nàng tựa hồ có chút yếu ớt, không dễ thụ thai, cho tới bây giờ đều không có con.
Không dễ thụ thai, nhưng thật ra nàng cũng không lo lắng lắm. Dù sao năm xưa cũng là bởi vì gia cảnh nghèo khó, cơ thể mới kém. Hiện tại nàng cũng uống không ít đồ bổ. Chờ đến khi thân thể hồi phục, cũng có thể sinh con như những phụ nhân bình thường.
Nhưng ngẫm lại mấy năm nay liên tục chiến tranh, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu như có con, ở dưới hoàn cảnh thế này thì phải dạy dỗ như thế nào.
Hiện tại Tiêu Sơn là quân nhân, bản thân mình lại lựa chọn leo lên con thuyền của mấy người Trương Định Nam. Mà giữa phụ tử hai người Trương Định Nam và Trương đại tướng quân dường như có chút cảm giác phong vân khó lường, ngày sau còn sẽ xảy ra biến cố gì thì nàng cũng chưa biết. Lúc này mang thai, vẫn luôn cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Nhưng trong lòng nàng thật sự cũng rất thích trẻ con. Một đứa trẻ giống nàng và Tiêu Sơn.
"Thuận theo tự nhiên đi." Phùng Trinh trả lời, ngồi xuống cũng là quyết định của chính nàng. Dù sao thân thể của nàng tựa hồ cũng phải quá dễ thụ thai, mặc dù nàng có nghĩ như thế nhưng cũng không dễ dàng.
Điều này vẫn phải xem vào cơ duyên.
Vì đang là mùa đông, Phùng Trinh không có nhiều việc phải làm, ngoại trừ đi thăm vườn nho, còn lại các ngày đều tâm sự với Điền Quế Hoa, nghe một chút chuyện bát quái trong quân doanh.
Trước nay Phùng Trinh đều sẽ không đánh giá thấp những bát quái này. Có đôi khi rất nhiều tin tức quan trọng đều bắt đầu từ trong những lời bát quái này mà ra.
Tỷ như nói, "Gần đây phụ thân của công chúa Liên Sơn kia đã tới, thật là từ già trẻ bé lớn đều đến đây, đem quân doanh này làm nhà của bọn họ." Điền Quế Hoa tức tối nói.
Sau đó Phùng Trinh liền biết, phỏng chừng là bộ lạc Liên Sơn có chuyện quan trọng phải làm, bằng không thì tù trưởng cũng sẽ không đích thân đến.
Lại có tin đồn nói: "Gần đây tướng quân rất nhàn rỗi không có việc gì, cả ngày mang theo mấy giáo úy trong quân doanh uống rượu tán gẫu, cả ngày Trương Thiết Ngưu đều uống say khướt mới trở về."
Phùng Trinh cũng biết về chuyện này, gần nhất Tiêu Sơn cũng thường xuyên trở về trong tình trạng say xỉn.
Nhưng nàng cảm thấy mấy người Trương Định Nam bọn họ không phải người hồ đồ như vậy. Phải biết rằng thời điểm mùa đông hàng năm, chính là thời điểm thỏa mãn hung hăng ngang ngược, tướng quân làm sao có thể uống rượu say được.
Dám chắc là phải có nguyên nhân gì đó. Nguyên nhân này không tiện nói cho người ngoài.
Nhưng Phùng Trinh vẫn khuyên nhủ Điền Quế Hoa: "Tẩu tử, những việc này chỉ nói với muội thì được, ngàn vạn lần đừng đi nói với bên ngoài. Phải biết được, chuyện của nam nhân bọn họ là đại sự, nếu chỉ một chút tin tức truyền đi cũng sẽ để người khác biết tính toán của bọn họ. Đến lúc đó sẽ lớn chuyện. Cái này gọi là tiết lộ quân cơ."
Nghe lời khuyên của Phùng Trinh, Điền Quế Hoa mới ý thức được hành vi bình thường này của mình có khả năng sẽ mang đến phiền toái bao lớn, tự nhiên trở nên thận trọng hơn, ngày thường cũng ít khoác lát với người khác hơn. Chẳng qua sự chán ghét của nàng ta đối với công chúa Liên Sơn chỉ tăng chứ không giảm.
Bởi vì công chúa Liên Sơn gần đây đã huấn luyện bộ binh cưỡi ngựa, còn khiển trách Trương Thiết Ngưu, điều này khiến nàng ta vô cùng bực tức.
Nhưng chẳng mấy chốc, Điền Quế Hoa không rảnh lo đến việc oán trách này nữa.
Bởi vì cuối cùng đại quân cũng đã có động tĩnh.
Trong đại quân tám ngàn người, Trương tướng quân chỉ để lại ba ngàn phụ binh, còn lại năm ngàn binh mã đều mang đi ra ngoài. Nói với gia quyến trong thành là tiến vào luyện binh mùa đông.
Trương Định Nam đương nhiên sẽ không đem tin tức nói ra bên ngoài, Tiêu Sơn cùng Trương Thiết Ngưu cũng sẽ không nói cho người nhà của mình. Tuy nhiên, ngày thường Phùng Trinh đã rất quen thuộc với quân doanh, trên cơ bản nàng đều biết có bao nhiêu người. Nhìn động tĩnh này, nàng tính toán lấy số liệu, liền biết đại chiến đã đến.
Trương tướng quân mới rời đi được hai ngày, Tiêu Sơn cũng lấy cớ huấn luyện kỵ binh, an bài cho Phùng Trinh ở trong thành Hà Sáo.
"Lần này bên trong Hà Sáo có người canh giữ, nàng đừng lo lắng, cứ đợi ở trong thành là được."
Phùng Trinh gật đầu: "Ở bên ngoài chàng cũng tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, đừng lo lắng cho ta." Biết Tiêu Sơn muốn đi đánh giết với người khác, mà nàng cũng không thể chỉ ra vấn đề này, còn phải vẫn giả vờ như không biết, trong lòng tức khắc thấy thương cảm. Nàng vòng tay qua ôm eo hắn: "Nhất định phải thật tốt để trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ có em bé."
Chỉ có lúc này, nàng mới ý thức được tầm quan trọng của huyết mạch.
Đối với một nam nhân như Tiêu Sơn mà nói, chỉ có khi có con cái, mới có thể để cho bọn họ thêm yên tâm đi chém giết. Bởi vì bọn họ không cần phải lo lắng huyết mạch bị đoạn tuyệt.
Mà lúc này, trong số những giáo úy, cũng chỉ có Tiêu Sơn là không có con cái. Nhưng Tiêu Sơn chưa bao giờ gây áp lực cho nàng.