"Chàng nhất định phải trở về." Phùng Trinh liên tục lặp lại dặn dò. Nàng không còn lo lắng cho việc phải sinh con ở nơi chiến hỏa tàn phá này nữa. Có lẽ khi những đứa trẻ được trải qua hoàn cảnh như vậy, mới có thể càng cảm nhận được sự gian nan của bậc trưởng bối. Ngày sau mới có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Lúc này Tiêu Sơn cũng không biết làm thế nào để nói với thê tử của mình, trong lòng hắn cũng cảm giác được, với sự thông tuệ của Phùng Trinh, hẳn là đã biết hắn sắp sửa đi làm chuyện gì. Mà hắn lại không thể nói bất cứ chuyện nào cả. Đây là quân lệnh như núi.
Sau khi Tiêu Sơn rời đi, Phùng Trinh cũng không nhàn rỗi.
Hiện giờ ở Hà Sáo chỉ còn lại mấy trăm lão binh cùng với ba ngàn phụ binh. Bây giờ lại là mùa đông, những phụ binh này không cần làm việc nhà nông, cũng đều trang bị vũ khí, có một bộ phận tiến vào pháo đài bên ngoài Hà Sáo để phòng thủ, một bộ phận thì phòng thủ bên trong tường thành Hà Sáo.
Khi mới bắt đầu cũng không có nhiều người cảm thấy sự khác biệt. Bất quá chờ sau khi đại quân rời đi được bảy tám ngày, toàn bộ thành Hà Sáo bắt đầu cảnh giới nghiêm, trên cơ bản là chỉ vào không có ra. Một số người nhạy cảm đã có thể cảm giác được là đại chiến đang đến.
Mỗi dịp đến tết liền phải chuẩn bị đánh giặc, đây là nỗi bi ai của bách tính nơi biên cảnh. Nhưng những bách tính này lại không có bất cứ câu oán hận gì, rất nhiều người đều phối hợp với huyện lệnh bên trong thành, bất đầu tổ chức phòng thủ nhà cửa.
Mặc dù tỷ lệ đánh đến Hà Sáo rất nhỏ, thậm chí đã qua nhiều năm không có trận chiến lớn nào, nhưng mọi người vẫn không xem nhẹ.
Mà lúc này, Phùng Trinh cũng gặp được Y Mã từ bộ lạc Liên Sơn bên kia tới.
Y Mã đến đây một mình, phong trần mệt mỏi, trong lòng ngực còn mang theo hai phong thư. Một phong thư là của Tiêu Sơn, một phong là của Trương Định Nam. Mà hai phong thư này đều dùng con số Ả Rập thay thế.
Đây là lúc trước Phùng Trinh đã dạy Tiêu Sơn, gợi ý cho hắn ngày sau có thể dùng cái này làm mật lệnh. Suy cho cùng ở thế giới này chỉ có nàng mới hiểu được những con số này, sau khi Tiêu Sơn học được, cũng đã dạy một ít cho tâm phúc đáng tin, sau này có thể dùng làm mật mã sử dụng. So với thư từ sẽ bảo mật hơn rất nhiều.
Sau đó, Trương Định Nam cũng thích phương pháp này, vì vậy hắn ta cũng yêu cầu nàng dạy cho. Chẳng qua đây vẫn là lần đâu tiên Phùng Trinh nhìn thấy bọn họ sử dụng phương pháp này.
Phùng Trinh đã dùng bản mật mã đối chiếu xem xong thư. Bức thư rất ngắn gọn, đại quân đã xuất phát, bởi vì dũng sĩ của bộ lạc Liên Sơn cũng cùng tham gia trận chiến lần này, cho nên trên dưới bộ lạc Liên Sơn chỉ còn lại những lão nhân già yếu, nữ nhân và trẻ nhỏ, vì để cho các tướng sĩ an tâm, cho nên Trương Định Nam đã sắp xếp để bộ lạc Liên Sơn tạm thời chuyển đến gần quân doanh. Có đại quân Hà Sáo bảo vệ bọn họ, cũng không lo lắng những bộ lạc Khương tộc khác tới khinh nhục những nữ nhân và trẻ em đó.
"Phu nhân tôn kính, lần này ngài nhất định phải trợ giúp bộ lạc Liên Sơn chúng ta, Trương tướng quân đã mang người của chúng ta đi, bao gồm cả tù trưởng đại nhân của chúng ta. Hiện tại trên dưới trong bộ lạc chỉ còn lại lão nhân cùng với bọn nhỏ."
Bộ lạc Liên Sơn thật sự đã đầu tư một khoản vốn gốc lớn như vậy.
Phùng Trinh thật ra khá ngạc nhiên. Mặc dù nàng biết bộ lạc Liên Sơn và Trương Định Nam hiện đang trong thời kỳ chính muồi. Nhưng cái này cũng quá tận tâm tận lực đi. Trực tiếp đem hết vốn liếng đưa ra ngoài.
Nhưng sau khi nghe lời giải thích của Y Mã, Phùng Trinh xem như đã biết được một số tin tức. Trương Định Nam đã dùng 'lương cao' để mời những dũng sĩ bộ lạc đó ra ngoài đánh giặc. Những người chết và bị thương sẽ được bồi thường riêng, những người sống sót cũng sẽ được thù lao hậu hĩnh. Mà những dũng sĩ bộ lạc Liên Sơn này vẫn luôn nghèo khó, lại là một đám không sợ chết, cho nên khi nghe được tin này, bọn họ rất vui mừng nhảy nhót. Mặc dù tù trưởng Liên Sơn là thủ lĩnh của bộ lạc, nhưng ông ta cũng không thể không nghe ý kiến của những dũng sĩ bộ lạc đó, cho nên liền đồng ý.
Đương nhiên, Phùng Trinh cảm thấy lão gia hỏa kia phỏng chừng đã được những lợi ích khác từ Trương Định Nam, cho nên lúc này mới đáp ứng cho thủ hạ của mình đi chịu chết.
Mặc kệ là thế nào, trong lịch sử Đại Đường sớm đã xuất hiện lính đánh thuê.
Phùng Trinh nhìn Y Mã, trong lòng cảm thấy có chút áy náy với lão đầu này.
Bởi vì Trương Định Nam đã đặc biệt nói với nàng, an bài một đồng cỏ để cho người bộ lạc Liên Sơn chăn thả, hơn nữa bảo nàng an bài cho những lão nhân yếu ớt của bộ lạc Liên sơn vào làm những việc vặt trong vườn nho của mình, để người của bộ lạc Liên Sơn có thể nhanh chóng dung nhập vào cuộc sống của Hà Sáo.
Nói tóm lại, chính là để bọn họ sống không muốn rời đi, đuổi cũng không muốn rời đi.
Phùng Trinh có thể tưởng tượng được, lúc này đây sau khi đại quân trở về, bộ lạc Liên Sơn phỏng chừng cũng sẽ bị bọn họ đồng hóa. Mà những thiếu niên của bộ lạc Liên Sơn sắp trưởng thành, ngày sau cũng sẽ là một phần kỵ binh của bọn họ.
Trương tướng quân này là đang rút củi dưới đáy nồi, lối chơi này quả là đẹp a. Lương tâm cắn rứt là lương tâm cắn rứt, cảm khái là cảm khái, việc này vẫn phải làm cho đẹp.
Cho nên Phùng Trinh đã lấy lệnh bài mà Trương Định Nam đưa cho nàng, đến gặp huyện lệnh Hà Sáo, giải thích sự sắp xếp của Trương Định Nam đối với bộ lạc Liên Sơn.
Người Liên Sơn không cần tiến vào thành Hà Sáo, hơn nữa vẫn là an bài của Trương Định Nam, cho nên huyện lệnh Hà Sáo cũng không ngăn cản, ngược lại sắp xếp cho vài người hộ tống Phùng Trinh ra khỏi thành.
Sau khi rời khỏi thành, Phùng Trinh vào trong quân doanh, tìm được trưởng quan đóng quân Từ Hưng. Từ Hưng cũng là từ Hãm trận doanh đi ra, hiện tại cũng đã được đề bạt lên vị trí giáo úy.
Bởi vì hắn ta rất quen thuộc với Tiêu Sơn, nên cũng thập phần tôn trọng Phùng Trinh.
Sau khi nhận được lệnh bài của Trương Định Nam, hắn ta lập tức phân phó cho một bách phu trưởng, tạo thành một đội kỵ binh tạm thời, hộ tống Phùng Trinh đi nghênh đón tộc nhân Liên Sơn đang đi trên đường.