Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 92

Chương 92
Chương 92
Bởi vì luôn ở trên đường đi, cho nên tộc nhân Liên Sơn không gặp phải sự tập kích của Man tộc cùng với các bộ lạc Khương tộc khác.

Dọc đường đi bọn họ là cảnh màn trời chiếu đất, khi một khắc nhìn thấy được quân Hà Sáo, bọn họ đều phấn chấn hoan hô.

Những ngày này ở chung với quân Hà Sáo, nam nhân của bọn họ cũng đã theo quân quân Hà Sáo ra ngoài đánh trận, cho nên bọn họ càng cảm thấy quân Hà Sáo là người một nhà, tuy hai mà một. Lúc này lại gặp được trong lúc khó khăn, người Hà Sáo thu nhận bọn họ, càng khiến cho bọn họ cảm thấy hết sức thân thiết.

Đặc biệt, người đến đón bọn họ thế nhưng lại là Phùng nương tử, nàng chính là quý nhân của bộ lạc bọn họ. Mà trượng phu của nàng chính là Tiêu giáo úy trước đó vẫn luôn đóng quân trong bộ lạc, bọn họ càng cảm thấy thân thiết hơn.

"Phùng nương tử, ngươi rốt cuộc tới rồi." Trưởng lão Bạch Mộc cũng là cực kỳ kích động. Mấy ngày nay bọn họ mang theo già trẻ lớn bé, hành động vô cùng chậm chạp, lại chỉ có mấy dũng sĩ bảo vệ, bọn họ vẫn luôn lo lắng nếu như gặp phải tập kích thì phải làm sao. Hiện tại cuối cùng đã có thể yên tâm.

"Trưởng lão không cần lo lắng, mau theo chúng ta trở về Hà Sáo đi, bên kia đã chuẩn bị xong xuôi, chờ bộ lạc đi tới, có thể nghỉ ngơi tốt một chút."

"Aiz, được." Bạch Mộc vội vàng gật đầu, lại thét to kêu mọi người nhanh lên.

Với sự hỗ trợ mạnh mẽ của nhân lực, đội ngũ tự nhiên di chuyển càng nhanh hơn.

Rất nhanh, ở trên thảo nguyên mênh mang cũng chỉ còn lại hàng hoạt dấu chân, lại bị tuyết dày từ từ bao phủ.

Sự xuất hiện của hàng trăm người từ bộ lạc Liên Sơn đã khiến thành Hà Sáo vốn yên bình trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Những người này không được phép vào thành, chỉ có thể dựng lều trại cách quân doanh không xa. Bởi vì chỉ có một ít lão nhân yếu ớt cùng với nữ nhân và trẻ nhỏ, cho nên quân đồn trú bên ngoài Hà Sáo cũng đến giúp đỡ.

Điều này khiến các tộc nhân bộ lạc Liên Sơn hết sức cảm động.

Phải biết rằng, ngay cả những bộ lạc khác cũng là người Khương tộc như bọn họ cũng không sẵn lòng giúp đỡ khi bọn họ gặp khó khăn, thậm chí còn sẽ bỏ đá xuống giếng.

Lều trại rất nhanh đã được dựng xong. Dưới sự sắp xếp của Phùng Trinh, mọi người đã có một bữa ăn nóng hôi hổi. Cuối cùng cũng qua những ngày khó khăn nhất.

Tù trưởng Liên Sơn trưởng và Liên Sơn Y Lan đều không có ở đây, người làm chủ chính là trưởng lão Bạch Mộc. Bất quá hiện giờ trưởng lão Bạch Mộc cũng lớn tuổi, không thể nào quản sự được. Liền đem mọi chuyện giao cho Y Mã quen biết với Phùng Trinh tới xử lý.

Những ngày này, các tộc nhân cũng đã quen với sự sắp xếp của Y Mã, cho nên đều vô cùng thuận theo. Mà Y Mã giao việc cho bọn họ, hơn nữa cũng nói với bọn họ, ở chỗ này làm việc có thể có được thù lao nuôi sống người nhà. Ngoài ra còn rất an toàn, không cần lo lắng bị người Man tộc hoặc là các bộ lạc khác ức hiếp.

"Đây đều là do Trương tướng quân an bài cho các người." Phùng Trinh cũng không quên tuyên truyền lòng tốt của Trương Định Nam đối với bộ lạc Liên Sơn.

Ánh mắt của những người trong bộ lạc Liên Sơn càng thêm cảm động đến rơi nước mắt.

Mà ở cách Túc Châu không xa, một trận đại chiến đã khai hỏa.

Bởi vì trước đó Trương Định Nam đã chọn bộ lạc Hồ, sau đó lại liên tiếp tiêu diệt không ít bộ lạc nhỏ của Man tộc. Điều này khiến cho Man vương hiện giờ của Man tộc là Vương Hốt Đô vô cùng phẫn nộ, hơn nữa vào năm ngoái khi tiến đến Túc Châu, đã khiến cho bọn chúng không cướp được gì, ngược lại còn tổn thất không ít dũng sĩ. Cho nên lần này Hốt Đô ra lệnh cho Kha Lực Tà làm tiên phong, đích thân mình thì làm chủ soái, dẫn mười vạn dũng sĩ tiến đến tấn công Túc Châu, chuẩn bị một kích san bằng thành Túc Châu, tiến công tới kinh đô Đại Đường.

Bọn man di này đã ngấm ngầm sắp đặt thời gian cho trận chiến có tuyết, điều này đã làm suy yếu rất nhiều lợi thế của quân Túc Châu.

Ở giữa những người Man tộc liên miên không dứt, có một lều trướng lớn nguy nga, đúng là đại trướng của vương thất Man tộc.

Một đại hán với râu ria xồm xoàm chính là Kha Lực Tà, cung kính đứng ở bên phải vương tọa: "Đại vương, Trương Tế Thế kia hiện đang canh giữ ở bên trong thành không ra, xem ra là muốn đóng giữ bên trong thành. Cứ như vậy, dũng sĩ của chúng ta sẽ lại tiêu hao không ít."

Man tộc am hiểu nhất chính là dã chiến. Bản thân trận công thành chính là tiêu hao người phí sức chiến đấu, đối với Man tộc mà nói, càng là muốn trả giá gấp đôi mọi thứ mới có thể giành được thành Túc Châu.

Đại hán dũng mãnh cầm vương trượng hoàng kim cười nói: "Kha Lực Tà, ngươi thế nhưng lại quá nhát gan. Dũng sĩ Man tộc chúng ta vĩnh viễn không bao giờ sợ chết. Có thể vì chiến tranh mà hy sinh chính là vinh dự của các dũng sĩ. Về phần Trương Tế Thế kia, liền càng không có gì để lo. Theo tin tức của người chúng ta truyền về, Đại Đường đã không còn như trước nữa. Hiện tại bọn chúng đang nội đấu, ngay cả hoàng đế của bọn chúng cũng không thể trấn áp bọn chúng."

Kha Lực Tà nhớ tới chuyện lần trước: "Ý của ngài nói là, lần trước vị đã báo tin cho chúng ta, lần này lại có tin tức?"

Những người khác không biết, nhưng Kha Lực Tà thì có biết đến. Lần trước sở dĩ bọn chúng tiến công Túc Châu, chính là bởi vì biết được tin tức về Trương Tế Thế. Biết Trương Tế Thế không ở trong thành, rong khoảng thời gian ngắn cũng không thể quay trở lại Túc Châu. Cho dù có quay trở lại, bọn chúng cũng đã vào được thành Túc Châu, ngay cả Trương Tế Thế cũng không có cách nào để xoay chuyển tình thế. Chỉ là không nghĩ tới, thành Túc Châu so với bọn chúng tưởng tượng còn khó đánh hơn. Vài lần suýt chút nữa là đánh hạ được, kết quả thế nhưng lại bị tổn thất nghiêm trọng.

Hơn nữa nghe nói là, lúc ấy người thủ thành thế nhưng lại là phu nhân của Trương Tế Thế, một phụ nhân trước nay chưa từng ra chiến trường. Điều này khiến cho Kha Lực Tà vô cùng buồn bực.

Ông ta hỏi: "Đại vương, tin tức lần này có đáng tin cậy không?"

Hốt Đô cười nói: "Người Đại Đường nói tất nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, bất quá người cho ta tin tức này hẳn là sự thật."

"Tin tức gì?"

"Vì để bồi dưỡng đại nhi tử Trương Thừa Tông, Trương Tế Thế đã an bài Trương Thừa Tông đóng quân ở ngoài thành, tin tức đã có từ nửa tháng trước, ba ngày trước ta cũng đã phái thám tử đi dò xét, có lẽ đợi lát nữa sẽ có tin tức truyền đến."

"Đại vương, nếu như chuyện này là thật, như vậy Trương Tế Thế kia sẽ không muốn ra khỏi thành."

Chỉ cần Trương Tế Thế rời khỏi thành, bọn chúng cũng có thể khiến Trương Tế Thế có đến mà không có về. Lần trước là bị mất cảnh giác với Trương Tế Thế cho nên mới bị thua. Mà lần này đại vương đích thân xuất chinh, hơn nữa dũng sĩ đệ nhất Man tộc bên cạnh đại vương cũng đến đây, cho dù gặp phải Trương Tế Thế cũng sẽ không sợ hãi.

Kha Lực Tà hưng phấn nở nụ cười.

"Báo!" Ngay sau đó, một dũng sĩ Man tộc đã tiến vào trong đại trướng.

Hốt Đô tiếp nhận bức thư mặt da thú, sau khi xem xong thì cười nói: "Kha Lực Tà, để các dũng sĩ chuẩn bị nghênh đón chiến đấu."
 
Bình Luận (0)
Comment