Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 93

Chương 93
Chương 93
Lúc này, trong phủ tướng quân ở Túc Châu, Trương Tế Thế đang xem thư từ bên ngoài thành truyền đến.

Những mật thư này đều là nhóm thám tử theo hướng đi mới nhất của Man tộc mật báo đến.

Khi nhìn thấy chữ cuối cùng trên bức thư, lông mày ông ta giật giật: "Người Man tộc đã động."

Quân sư Tôn Kỳ Vân nói: "Là hướng nào?"

"Phía đông của pháo đài."

"Xem ra thật là bên trong có quỷ." Tôn Kỳ Vân không chút hoang mang nói: "Xem ra nhị công tử nói không sai, chuyện lần trước không chỉ có lão tặc ở kinh thành động tay động chân, mà ngay cả bên trong quân Túc Châu cũng có quỷ. Bằng không chuyện tướng quân đã an bài một tháng trước, làm sao có thể nhanh như vậy truyền ra ngoài?"

Trương Tế Thế gật đầu, tâm tình cảm thấy hơi phức tạp.

Đối với thứ tử này, tuy rằng ông ta không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng cũng không có ác cảm. Bất quá khi nghĩ đến đứa nhi tử này ngày sau sẽ gây ra phiền toái cho trưởng tử, trong lòng ông ta không thể hoàn toàn không phòng bị.

Chỉ là không ngờ tới, đứa nhi tử bị ông ta ném tới Hà Sáo này lại có thể điều được binh mã. Hơn nữa nghe nói động tĩnh còn không nhỏ. Nhất thời bất cẩn đã để cho đứa nhi tử này trưởng thành hơn, thậm chí khiến ông ta có chút bó tay bó chân, không còn cách nào có thể áp chế hắn ta như trước được nữa.

Trương Tế Thế chắc chắn rằng khi mình còn sống, thứ tử tuyệt đối sẽ không dám có hành động gì, nhưng sau khi ông ta chết thì không biết được.

Bất quá hiện tại Man tộc như hổ rình mồi, mà hướng đi trong triều còn chưa rõ, dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng không thể đối đãi như trước với thứ tử đã có quân công trên người được.

Ông ta nhìn về phía Tôn Kỳ Vân: "Tôn tiên sinh, ngươi cảm thấy, ngày sau ai kế thừa vị trí của ta là thích hợp. Là Thừa Tông, hay là Định Nam?"

Nghe vậy, sắc mặt của Tôn Kỳ Vân trở nên có chút phức tạp: "Tướng quân đã có định luận, hà tất lại hỏi tại hạ."

Trương Tế Thế cười lớn: "Hiểu ta nhất vẫn là Tôn tiên sinh a."

Đúng vậy, cho dù Định Nam có ưu tú như thế nào, ông ta đã quyết định người kế vị, vĩnh viễn chỉ có một người.

Ông ta thu lại ý cười: "Quên đi, trước mắt vẫn là đối phó với Man tộc đi. Lần nay thế nhưng ta lại muốn đích thân đi gặp Man vương Hốt Đô."

"Để Thừa Tông dẫn trung quân tấn công man tộc xâm lược là chính, lại để Định Nam chuẩn bị chặn đứng lương thảo của Man tộc."

Trời tuyết lớn mà tới đánh giặc, nhưng thật ra ông ta muốn nhìn xem, nếu không có ăn không có uống, các ngươi ở trong băng thiên tuyết địa nơi đây sẽ sống sót như thế nào.

"Nãi nãi hùng* a, bảo chúng ta đi cướp lương thảo, vì sao không để cho chúng ta đánh chủ lực?"

*Nãi nãi (bà nội) hùng (gấu) : Tức là một từ mắng người, bà nội gấu nghĩa gốc là bà nội là gấu, đó là từ dùng để xúc phạm người khác. Từ hùng trong tiếng trung cũng để chỉ người bất tài.

Sau khi Trương Thiết Ngưu nghe được quân lệnh, hắn ta liền tức giận không thôi.

Tin tức về Man tộc vẫn là do thám tử bên trong thương đội của bọn họ mang về từng chút một, sau khi được Trương tướng quân phân tích, biết Man tộc có động tĩnh lớn, cho nên lần này Túc Châu mới có thể bí mật chuẩn bị.

Không nghĩ tới khi cuộc chiến bắt đầu, lại để cho bọn họ đánh ở phía sau. Trước kia ít người thì cũng không sao, hiện tại nói như thế nào bọn họ cũng có được mấy ngàn người, đánh trận đầu cũng có thể đánh được.

Hơn nữa khi bọn họ còn ở tại Hà Sáo, đánh với Man tộc lớn lớn nhỏ nhỏ đều đã đánh không ít trận, kinh nghiệm cũng không ít. Như thế nào lại khinh thường bọn họ như thế.

Trương Định Nam cười an ủi hắn ta: "Thiết Ngưu, đây chính là chuyện tốt, ngươi tức giận làm cái gì?"

Trương Thiết Ngưu nói: "Thuộc hạ đây là nghẹn khuất a."

Trương Định Nam nhìn Tiêu Sơn bên cạnh không hé răng nửa lời: "Ngươi hỏi Tiêu Sơn một chút xem, đây có phải là chuyện tốt hay không?"

Tiêu Sơn cười hắc hắc hai tiếng. Trương Thiết Ngưu nói: "Ngươi cười cái gì, chúng ta lại bị người ta ném qua một bên."

Tiêu Sơn nói: "Cướp lương thảo sao lại không tốt được. Ta lại nghe tù trưởng Liên Sơn nói, khi Man tộc đánh nhau, dê bò ở phía sau còn không thể nào ăn hết được. Ngươi nói một chút, nếu như chúng ta lấy đi rồi, sang năm chúng ta lại tiết kiệm được rất nhiều thức ăn."

Ngay cả khi chúng ta không thể lấy hết thức ăn cho mười vạn người, nhưng chỉ một nửa số đố cũng là không ít.

Trương Thiết Ngưu nghe được thì nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Đôi mắt hắn ta sáng lấp lánh nói: "Được a tiểu tử, cái đầu này của ngươi thật thông suốt đấy."

"Hắc hắc, thê tử của ta làm buôn bán, chính là ta vẫn chưa làm qua, chẳng lẽ không có thấy qua? Những thứ này ở Hà Sáo chúng ta bây giờ đều là thiếu thốn nhất, đem một ít trở về, chúng ta cũng có thể tiết kiệm được một ít. Đây là một cơ hội tốt."

Trương Thiết Ngưu nghe được thẳng tắp gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Trương Định Nam: "Tướng quân, vậy đại tướng quân bên kia.."

Hắn ta có biết được, sở dĩ đại tướng quân an bài như thế, còn không phải biết bọn họ sẽ thành thành thật thật đem tất cả chiến lợi phẩm đều dâng hết lên. Đến lúc thắng trận cũng là đại tướng quân, lương thực cũng có người đưa lên. Mọi chuyện đều tốt. Bất quá bọn họ lại thành những anh hùng vô danh không có tiếng tăm.

Trương Định Nam thu lại nụ cười, trong mắt mang theo vài phần âm u không rõ: "Ta đã an bài dũng sĩ Khương tộc trà trộn vào bên trong làm nội ứng, đến lúc đó hai quân khai chiến, thiêu hủy nhiều hay ít, chúng ta cũng sẽ không nắm hết được."

Ánh mắt của Trương Thiết Ngưu và Tiêu Sơn đều sáng lên, lần lượt nở nụ cười.

Đúng vậy, thời điểm đánh nhau, ai còn quan tâm đến việc đoạt lấy đồ. Một ngọn lửa đốt lên, ai biết có được bao nhiêu.

Vì vậy, để chuẩn bị cho mấy ngàn binh mã Hà Sáo ăn được các loại thịt nướng của Man tộc, bọn họ đã xoa tay hầm hè chuẩn bị đi cướp bóc.

Bên trong pháo đài, quân đội của Trương Thừa Tông cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Tin tức của Man tộc cũng không có gì sai, Trương Thừa Tông đúng là đã trở về phòng thủ pháo đài trong thời điểm tuyết rơi.

Bây giờ Trương Định Nam không ở Túc Châu, hắn ta là một thiếu tướng quân, cũng là nhi tử duy nhất Trương Tế Thế giữ lại ở bên người. Có hắn ta đóng giữ trong pháo đài, tự nhiên khiến cho nhóm phó tướng khác càng cảm thấy thoải mái hơn.

Và lần này Trương Thừa Tông không chỉ đơn giản đóng giữ pháo đài, mà là theo mật lệnh của Trương Tế Thế.

Toàn bộ trung quân gồm năm vạn người, thông qua các phương pháp bí mật, đã lần lượt đóng quân trong pháo đài vài ngày trước. Cả tả quân và hữu quân đều tuân theo mệnh lệnh của Trương Tế Thế ở trong thành.

Trương Thừa Tông hiểu được sự kỳ vọng và hy sinh của phụ thân dành cho hắn ta. Lần này an bài như vậy, tự nhiên cũng là để hắn ta thu nạp quân tâm. Chỉ cần hắn ta có thể trực tiếp đánh bại Man vương trong trận chiến này, tương lai uy vọng của hắn ta ở trong quân tự nhiên sẽ tăng cao. Ngay cả khi phụ thân không còn nữa, hắn ta cũng có thể thuận lý thành chương tiếp nhận quân Túc Châu.

Chờ đến khi toàn bộ mặt đất khẽ rung động, trong lòng Trương Thừa Tông cũng trở nên kích động.

"Tới rồi."
 
Bình Luận (0)
Comment