Một khi quân đội Man tộc bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, không cần phải dàn trận.
Sát thương lớn nhất của bọn chúng sẽ là đánh sâu vào, không ngừng đánh sâu vào. Chỉ cần bọn chúng lao tới trước mặt kẻ thù, bọn họ chính là bất khả chiến bại.
Cho nên kể từ một khắc Hốt Đô phát ra lệnh khai chiến, dũng sĩ Man tộc cũng sẽ giục ngựa chạy băng băng.
Mấy vạn người cùng nhau xuất kích, động tĩnh này không nhỏ.
Thật không may, khi mới vọt tới một nữa, một mũi tên dài hơn cung tên đột nhiên từ trong pháo đài bắn ra.
"Là liên nỏ!"
Người man tộc kêu lớn. Bọn chúng ghét nhất chính là loại vũ khí này. Đúng rồi, còn có lần trước khi tấn công Túc Châu, còn có quả cầu lửa với tầm bắn xa kia.
Cũng còn may, lần này không có quả cầu lửa.
Về phần liên nỏ này, mọi người đã quen, chỉ cần bọn chúng xông lên, liên nỏ này cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng.
Cho nên mặc dù nhìn thấy đồng đội của mình lần lượt ngã xuống, người Man tộc vẫn ra sức lao về phía trước.
Đột nhiên, những con ngựa phía trước lần lượt chìm xuống đất. Những con ngựa phía sau không có thời gian để dừng lại, một đám va vào nhau.
Trong lúc nhất thời loạn thành một đoàn.
Kha Lực Tà nhanh chóng phát hiện ra tình hình hỗn loạn, lập tức thổi kèn, để cho đại quân tạm thời ngừng tiến lên.
Chẳng mấy chốc, người Man tộc dừng lại tại chỗ. Những con ngựa đều không kiên nhẫn đánh hơi.
Nhìn thấy còn chưa đến pháo đài đã bắt đầu tổn thất nhiều dũng sĩ như thế. Trong lòng Kha Lực Tà tràn đầy tức giận. Ông ta đã nhìn ra được, những người này sớm đã có chuẩn bị.
Bọn chúng đã bị lừa!
Lúc này, có rất nhiều binh lính Đại Đường cũng xuất hiện ở trên hướng pháo đài.
Những binh lính này nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn, giống như lâm trận bắt đầu chuẩn bị tác chiến.
Lúc này binh mã đã bị tổn thất, trong lòng Kha Lực Tà biết đã không thể rút lui. Nếu không, quân tâm sẽ tan rã. Mà cũng không thể nào giải thích với đại vương bên kia được.
Ông ta cố ý cười to vài tiếng: "Mấy con cừu hai chân hèn nhát cũng muốn ngăn dũng sĩ Man tộc chúng ta. Quả thật là người si nói mộng. Các dũng sĩ, hãy để cho bọn chúng nhìn xem, ai mới là chủ nhân trên cánh đồng tuyết này."
Những người xung quanh nghe được lập tức kêu to lên.
Ngay sau đó, âm thanh càng lúc càng lớn.
Sĩ khí của Man tộc lần nữa quay trở về.
Chính là hiện tại! Ánh mắt của Kha Lực Tà trở nên lạnh lùng: "Tấn công."
Kèn lại vang lên, đại quân Man tộc lại lần nữa bắt đầu xung phong.
Tiêu Sơn cảm thấy bọn họ có một chút xui xẻo.
Vốn dĩ nói là tốt, chờ khi phía trước đánh nhau, bọn họ liền bắt đầu cướp đoạt. Dù sao phía trước hai quân đại chiến khí thế hừng hực, người Man tộc ở phía sau cũng có chút lơ lỏng. Lúc này, đi đoạt chính là kết quả tốt nhất.
Nhưng thực tế không phải lúc nào cũng tốt đẹp như bọn họ tưởng tượng.
Bởi vì trong đại doanh phía sau lại nhiều thêm một đại trướng của vương tộc.
Mà theo thám tử của bọn họ trà trộn vào nói, Man vương Hốt Đô thế nhưng lại không đi đến phía trước đốc chiến.
Điều này nói lên tình huống gì? Nói là bọn họ phải đối mặt với thân binh tinh nhuệ bên cạnh Hốt Đô.
Điều này cũng trêu đùa quá đáng rồi!
Bất quá mũi tên đã bắn ra không thể thu lại được. Cho nên Tiêu Sơn đã thành thật chuyển tin tức cho Trương Định Nam ở phía sau. Sau đó mang theo người trà trộn vào đội ngũ Man tộc.
Sau khi vào đại doanh của người Man tộc, cuối cùng Tiêu Sơn cũng đã hiểu tại sao Hốt Đô phải lưu lại doanh trại phía sau. Lão già này bị bệnh.
Sau khi Tiêu Sơn biết được tin tức này, thiếu chút nữa không thể cười thành tiếng.
Thê tử hắn đã nói như thế nào đấy nhỉ? Lợi dụng bệnh tật để lấy mạng ngươi*.
*Câu này là một thành ngữ, tựa như giậu đổ bìm leo.
Vì vậy sau khi nhận lại được tin tức Trương Định Nam truyền lại, hơn nữa nhận được tin báo vẫn theo kế hoạch như cũ, Tiêu Sơn ở trong quân doanh nhanh chóng đốt ngọn lửa đầu tiên.
Mà ngọn lửa này không phải là ngọn lửa trần, mà là dùng cửi lửa tưới nước qua, sau khi đốt thì đầy khói. Ngay sau đó một số lều trại bắt đầu bốc khói. Những người Man tộc cũng bắt đầu hỗn loạn.
Bởi vì bọn chúng phát hiện, người phóng hỏa là người của bọn chúng.
Mà những người này lại nhanh chóng lẫn vào trong doanh trướng. Khi đám người cùng lao ra, căn bản không phân biệt được.
"Có nội gián, ở bên trái."
Trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, quả nhiên ở bên trái có mũi tên bắn tới.
Có người nghe được tiếng hét vội lấy cung tên bắn một mũi tên sang bên trái. Mọi người ở cả hai bên bắt đầu chửi rủa, nhanh chóng bắn vào nhau.
Lúc này Hốt Đô đang sinh bệnh, không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện bên ngoài. Nhưng sau khi nghe thấy động tĩnh, ông ta vẫn từ trên giường bò dậy. Trên thực tế, thân thể của ông ta vẫn luôn tốt, chính là không biết vì sao, trước khi khai chiến lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, đầu óc nóng lên. Vốn dĩ chuẩn bị dưỡng bệnh, không ngờ tới hậu phương lại bị tập kích.
Hốt Đô vội vàng tỉnh dậy chỉ huy, còn chưa kịp gọi đội thân binh tới, bên ngoài trướng đã bắt đầu chém giết.
Ông ta bất chấp những thứ khác, vội vàng mặc áo giáp mũ giáp. Đang chuẩn bị giết ra tới bên ngoài lều trướng, cách đó không xa truyền đến tiếng hét. Âm thanh này nghe vào thì xa lạ, nhưng đối với người quen thuộc với người Đại Đường như ông ta rất nhanh nghe ra được, đây là âm thanh của người Đại Đường.
Hơn nữa nghe ra số lượng còn không ít, tức khắc sắc mặt liền đại biến.
Đội thân binh lúc này đã vọt vào trong đại trướng: "Đại vương, mau đi thôi, đại quân Đại Đường đang đánh lén chúng ta."
Tiếng chém giết càng lúc càng gần, lúc này thân thể của Hốt đô cũng không thể chống đỡ được nữa, không thể nề hà, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Sớm muộn gì bản vương cũng đem bọn chúng bầm thây vạn đoạn."
Doanh trại phía sau bị tập kích bất ngờ, mà Hốt Đô còn ở doanh trại phía sau, khi tin tức này truyền đến chiến trường phía trước, Kha Lực Tà suýt nữa ngã ngựa.
Nhìn làn khói sau lưng, trong lòng ông ta càng thêm sốt ruột.
Lần này so với lần trước còn tệ hơn, đại vương vẫn còn đang ở trong doanh trại.
Kha Lực Tà đang định thúc ngựa trở về cứu viện, nhân mã trong thành Túc Châu cũng lao ra, dẫn đầu đúng là Trương Tế Thế.
Quân đội Túc Châu vốn đã chịu tổn thất nặng nề đã nhanh chóng tìm lại xương sống, một đám anh dũng bắt đầu chém giết.
Một cuộc chiến bắt đầu đột ngột và cũng kết thúc nhanh chóng.
Hốt Đô vốn muốn tốc chiến tốc thắng, kết quả xác thật là tốc chiến tốc thắng.
Nhân mã của Trương Định Nam đã chuyển phần lớn thịt khô và lương thảo lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Trương Thiết Ngưu mang theo binh mã ở phía sau thu dọn quét sạch dấu vết.
Tiêu Sơn cường tủm tỉm đưa trượng hoàng kim vào trong tay Trương Định Nam.
"Tướng quân, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn a."
Vương trượng của Man tộc, quả thật có địa vị giống như ngọc tỷ của Đại Đường.
Cầm lấy vương trượng, hai mắt Trương Định Nam lộ ra ánh sáng, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu. Hắn ta cười vương trượng đặt vào trong hộp gỗ: "Tiêu Sơn, cầm đi dâng cho đại tướng quân. Ta lập tức dẫn đại quân trở về Hà Sáo."
"A, đây chính là công lao của chúng ta." Tiêu Sơn trợn tròn mắt. Mặc dù lần này không chuẩn bị lập công, nhưng nhặt được công lao sao lại không cần a.
Trương Định Nam vỗ vỗ bờ vai hắn: "Tiêu Sơn, cái này hiện tại chúng ta nhận không nổi."
Bây giờ đòi công lao này, chẳng khác nào trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác mà thôi. Nhưng hiện tại nếu không nhận được, không có nghĩa là về sau không nhận được!
Trương Định Nam nhìn về phương hướng của Túc Châu, hắn ta biết, một ngày nào đó bản thân rồi sẽ trở lại.