Trương phu nhân đã gửi thư tới, tự nhiên là yêu cầu Trương Định Nam chuẩn bị công việc thành thân. Hôn kỳ sắp đền gần, hai vị cô nương Lưu gia cũng đã lên đường, chẳng mấy chốc sẽ đến Túc Châu. Đến lúc đó nghi thức thành thân sẽ được cử hành tại phủ đại tướng quân ở thành Túc Châu.
Chẳng mấy chốc, tin tức Trương tướng quân sắp thành thân đã lan truyền trong khắp quân doanh.
Với tư cách chủ soái, Trương Định Nam không thể nghi ngờ là đã chiếm được quân tâm. Cho nên sau khi Trương Định Nam muốn trường thanh* được truyền ra, rất nhiều binh lính đều vui mừng rạng rỡ, bộ dáng như thể sắp được ăn mừng năm mới.
*trường thanh trong vạn cổ trường thanh: Mãi xanh tốt; Xanh trường cửu; vĩnh cửu
Liên Sơn Y Lan cũng rất nhanh nhận được tin tức này.
"A cha, con nhất định phải đi hỏi hắn, hắn rõ ràng biết được tâm ý của con."
Liên Sơn Y Lan cầm roi ngựa muốn lao ra khỏi doanh trướng đi tìm Trương Định Nam để hỏi cho rõ ràng. Những ngày này, tâm tư của nàng ta đối với Trương Định Nam, người khác đều biết được, nàng ta cũng không tin Trương Định Nam không biết.
Tù trưởng Liên Sơn thở dài: "Y Lan, nếu Trương tướng quân không chủ động nói ra, có nghĩa là hắn vô tình với con, con hà tất gì phải đi tìm hắn. Dũng sĩ Liên Sơn của chúng ta cũng không ít. Nếu như con còn chướng mắt, vậy thì chúng ta đi tìm bộ lạc khác."
"Con không muốn, người khác sao có thể so với hắn." Liên Sơn Y Lan hung hăng quất mạnh roi xuống đất.
"A cha, con chỉ thích hắn, ngay từ ánh mắt đầu tiên con đã thích hắn."
Sau khi nghe điều này, trong lòng tù trưởng Liên Sơn cũng đầy bất đắc dĩ. Trước kia nữ nhi chỉ sinh sống trên thảo nguyên, cũng chỉ nhìn thấy được các dũng sĩ trong tộc. Đột nhiên xuất hiện một nam nhân có phong thái xuất chúng như Trương tướng quân, khó trách tâm tư rung động.
Xét cho cùng, bất luận nhân phẩm hay tướng mạo, hay vẫn là xuất thân, Trương tướng quân đều vô cùng xuất sắc. Nếu một nam nhân như vậy ở Khương tộc của bọn họ, ông ta cũng sẽ rất vui khi chiêu một người như vậy làm nữ tế của mình.
Nhưng ông ta cũng không phải người hồ đồ, Trương Định Nam là một tướng lĩnh Đại Đường, sẽ không cưới người ngoại tộc của bọn họ.
"Con à, con quên hắn đi, hắn đã sắp thành thân, chẳng lẽ con muốn gả cho hắn làm thiếp sao. Ở Đại Đường thê thiếp không có địa vị, con sẽ chịu ủy khuất."
"A cha, hắn sẽ không cưới người khác, trong lòng hắn nhất định cũng có con." Vô luận thế nào thì Liên Sơn Y Lan cũng không thể tiếp nhận được chuyện Trương Định Nam cưới người khác.
"A cha, con nhất định phải đích thân đi hỏi hắn một chút!" Liên Sơn Y Lan hét lên một tiếng, cầm roi chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một con ngựa xông vào doanh trại của quân Hà Sáo.
Khi Phùng Trinh biết được tin tức, nàng mới từ trong thành Hà Sáo trở về.
Bởi vì trước đây nàng đã cùng Trương phu nhân đi một chuyến đến kinh thành, tuyến đường nàng thiết lập đã bắt đầu hoạt động. Hơn nữa thông qua các chuyến bôn ba của Y Mã, ngoại trừ bộ lạc Liên Sơn, nàng còn lấy được mối liên hệ với các bộ lạc khác, hàng da và thịt khô trong tay đã có rất nhiều. Với lại nàng đã phát hiện được, chỉ cần chuẩn bị đủ đồng cỏ nuôi gia súc, đem những dê bò trên thảo nguyên bán tới địa phương khác, có thể bán được giá rất cao.
Bởi vì những loại thịt này rất tươi ngon, còn mềm hơn nhiều so với dê bò của Đại Đường.
Cho nên ngoài việc mua dê bò linh tinh, Phùng Trinh còn mua một lượng lớn cỏ gia súc. Mặc dù Trương Định Nam đã sắp xếp một số người hỗ trợ cho nàng, nhưng nàng vẫn rất bận rộn.
Vì vậy, khi từ thành Hà Sáo trở về đến nhà, lúc nghe Điền Quế Hoa nói về chuyện Liên Sơn Y Lan gây rối, ngụm trà trong miệng Phùng Trinh suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Nàng ta cứ như vậy mà xông vào quân doanh chất vấn tướng quân?" Phùng Trinh rất bội phục dũng khí của Liên Sơn Y Lan, vì tình yêu lại có thể lớn mật như thế.
"Tướng quân rất tức giận." Điền Quế Hoa nói: "Tuy rằng tướng quân không biểu hiện ra mặt, nhưng sắc mặt của tướng quân rất khó coi. Bất quá bởi vì còn nhân danh bộ lạc Liên Sơn, tướng quân không trừng phạt nàng ta, chỉ hạ lệnh ngày sau không cho ai được phép tùy ý xông vào quân doanh."
Phùng Trinh nói: "Quân doanh là nơi quan trọng, xác thật không thể không có quy củ như thế. Nhưng nói vậy chắc nàng ta đã phải chịu đựng đả kích không nhỏ."
"Đúng vậy, mặc kệ là cô nương gia nào, làm trò còn bị tướng quân hạ mặt mũi trước nhiều người như vậy, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu lắm đâu." Điền Quế Hoa cũng là mặt đầy bát quái nói.
Phùng Trinh không có tâm tư buôn chuyện, mà chỉ lo lắng động tĩnh bên trong bộ lạc Liên Sơn. Dù sao Liên Sơn Y Lan cũng là công chúa của bọn họ, bây giờ vất vả lắm người của hai bên mới hòa hợp ở chung, liệu có thể bị ảnh hưởng không tốt hay không.
Buổi tối khi Tiêu Sơn trở về, Phùng Trinh cũng hỏi về vấn đề này.
Tiêu Sơn nằm ở trên giường ôm thê tử nói: "Đừng nói tới, hiện tại có rất nhiều huynh đệ cũng đang đàm luận về chuyện này. Có một số huynh đệ trước đó rất quen thuộc với công chúa Liên Sơn này, còn đi theo nhốn nháo nói, nói tướng quân dứt khoác thu vào đi, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi."
Phùng Trinh nói: "Đây không phải là điều càn quấy sao, tướng quân lại sắp thành thân rồi."
"Ai nói không phải, bất quá đám người chỉ là giỡn cợt, cũng không dám thật đem chuyện này nói với tướng quân."
Tiêu Sơn nói đến đây, hơi trầm mặc một lát, mới nói: "Nhưng mà hôm nay tù trưởng Liên Sơn thât sự đã tới tìm tướng quân, đã nói với tướng quân một việc."
"Việc gì?" Phùng Trinh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lão nhân kia nói, chỉ cần tướng quân nguyện ý thành toàn cho công chúa Liên Sơn, cho dù là làm thiếp cũng được, về sau tất cả người của bộ lạc Liên Sơn đều nghe theo tướng quân. Thậm chí còn nguyện ý trợ giúp cho tướng quân liên hệ với các bộ lạc khác, khuyên bọn họ đi theo tướng quân, ngày sau sẽ vì tướng quân mà chinh chiến sa trường."
"..."
Phùng Trinh không ngờ được, tù trưởng Liên Sơn thế nhưng lại thật sự nguyện ý đem hết vốn liếng của mình ra. Nếu như Trương Định Nam đồng ý, ngày sau bộ lạc Liên Sơn thật sự sẽ không còn tồn tại nữa.
Nàng động não suy nghĩ, lúc trước còn có chỗ không rõ ràng lắm, hiện giờ đã cũng hiểu được: "Tiêu Sơn, chàng nói tướng quân đối xử tốt với bộ lạc Liên Sơn như vậy, có phải là cũng có tâm tư gì hay không. Muốn thông qua bộ lạc Liên Sơn, thu tất cả bộ lạc khác về.."
Tiêu Sơn trịnh trọng gật đầu.
Phùng Trinh tức khắc không nói gì nữa.
Nếu thật là như vậy, không biết Trương Định Nam sẽ lựa chọn cái gì. Rốt cuộc, khi một nam nhân đối mặt với quyến thế, có thể vứt bỏ rất nhiều điểm mấu chốt.