Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 97

Chương 97
Chương 97
Thấy nàng vẫn trầm ngâm suy tư, Tiêu Sơn ôm nàng hôn thật mạnh một cái: "Được rồi, đây đều là chuyện tướng quân tự suy xét, chúng ta không cần lo lắng." Hai mắt hắn sáng lấp lánh, mặt đầy chờ mong nói: "Nhưng mà lần trước ta xuất chinh, nàng đã đồng ý với ta."

Phùng Trinh không kịp phản ứng: "Đồng ý cái gì?"

"Đồng ý sinh em bé cho ta." Tiêu Sơn vui vẻ cười nói: "Sắp tới cũng không có động tĩnh gì lớn, chúng ta có thời gian sinh em bé rồi."

Nói xong hắn lật người lại, nháy mắt đã đè Phùng Trinh xuống dưới người nói: "Nương tử, hiện giờ ta đã là giáo úy, không phải quân hộ nữa. Nếu sau này nàng không muốn con tòng quân, vậy chúng ta để cho con mình đọc sách đi."

Cho tới nay, Tiêu Sơn vẫn biết những lo lắng trong lòng của Phùng Trinh. Bắt đầu từ ngày thành thân kia, hắn đã biết được.

Là một quân hộ, ngày sau con hắn bắt buộc phải đi con đường cũ của hắn, phải chinh chiến sa trường. Tuy rằng trước nay ở trước mặt hắn Trinh nhi không đề cập tới, nhưng mỗi lần Trinh nhi dạy hắn học chữ, để cho hắn tiến bộ từng ngày, hắn đều có thể cảm giác được nội tâm bất an của Trinh nhi.

Cho nên mặc kệ là vì hắn, hay là vì Trinh nhi, càng là vì con cái của mình, hắn nguyện ý đi làm những việc mình không thích làm, để bản thân có thể học hỏi nhiều hơn, càng trở nên hiểu biết hơn.

Hắn hy vọng sau này nhi tử có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình.

Hiện tại, hắn cũng đã làm được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Sơn cảm thấy vô cùng tự hào. Lại càng thêm chờ mong có em bé hơn.

Có suy nghĩ này, cả đêm Tiêu Sơn vô cùng kích động. Cũng không cho Phùng Trinh cơ hội để nói, hắn dùng môi lấp kín môi nàng, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ăn nàng đến sạch sẽ.

Sau khi bị giày vò cả đêm, hôm sau Phùng Trinh nằm ở nhà cả một ngày, cũng không đi ra khỏi cửa. Mặc dù Điền Quế Hoa đã đến tìm nàng vài lần, bất quá chưa nhìn thấy được người.

Mãi đến ngày thứ ba, Phùng Trinh mới bị Trương Định Nam gọi đến.

Phùng Trinh vốn nghĩ Trương Định Nam muốn hỏi nàng chuyện buôn bán của thương đội, không nghĩ tới lại là chuyện hôn sự của hắn ta.

"Mẫu thân ta cũng đã gửi thư tới, nói vậy thì đệ muội cũng đã nghe Tiêu Sơn nói qua. Việc hôn nhân định cử hành ở Túc Châu."

Trương Định Nam nghiêm mặt nói.

Phùng Trinh gật đầu: "Vậy là ngài muốn sắp xếp cho Phùng Trinh làm gì?"

Trương Định Nam nhìn nàng nói: "Lần này, thật sự có một số chuyện muốn đích thân đệ muội đi một chuyến, hiện tại ở đây cũng chỉ có đệ muội thích hợp làm chuyện này."

Phùng Trinh khó hiểu nhìn hắn ta.

Trương Định Nam nói: "Ta bận rộn quân vụ, chỉ sợ không thể đến thành Túc Châu để thành thân. Cho nên ta đã quyết định, muốn đưa Lưu cô nương đến Hà Sáo để thành thân."

Phùng Trinh nghe vậy thì mặt lộ vẻ kinh ngạc. Việc này nàng chưa bao giờ nghĩ tới. "Vậy, nếu không có trưởng bối, chỉ sợ Lưu cô nương sẽ cảm thấy ủy khuất, đến lúc đó sẽ không muốn tới."

Chuyện này thật là nan giải, một cô nương gia tuân thủ quy củ, sao có thể không đến Túc Châu mà đến Hà Sáo này.

Trương Định Nam cười nói: "Mẫu thân đang trên đường tới đây."

"Đê muội, có một số việc ta không tiện nhiều lời, bất quá nói vậy đệ muội cũng biết tình cảnh trước đây vì sao ta cùng với đám người Tiêu Sơn đến Hà Sáo này, tuyệt đối không thể để chuyện phát sinh lần nữa."

Nghe được lời này, trong lòng Phùng Trinh tức khắc tỉnh ngộ. Trương Định Nam thật sự lo lắng sau khi trở về Túc Châu sẽ bị uất ức.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này vẫn rất có khả năng. Trương đại tướng quân muốn có cơ hội khống chế Trương Định Nam lần nữa mà không cần phải tổn hại đến thế lực, lại không đến mức đối đầu dưới binh đao, tựa hồ chỉ có thể dựa vào cơ hội thành thân như thế này. Đến lúc đó Trương đại tướng quân chỉ cần tùy tiện tìm một lý do, để cho Trương Định Nam ở lại Túc Châu làm bạn với tân nương một đoạn thời gian, lại an bài thân tín đến nắm giữ quân quyền nơi đây, Trương Định Nam sẽ lại lần nữa trở thành hai bàn tay trắng.

Sự tình trọng đại, Phùng Trinh tự nhiên không dám lơ là, trịnh trọng nói: "Tướng quân yên tâm, dân phụ nhất định sẽ đích thân đi gặp Lưu cô nương. Khuyên nàng ấy tới Hà Sáo bên này."

Lúc này Trương Định Nam mới lộ ra vẻ tươi cười. "Đệ muội, hết thảy đều phó thác cho đệ muội."

Sau khi Phùng Trinh trở về nhà, nàng tùy tiện thu dọn đồ đạc, để lại một bức thư cho Tiêu Sơn, rồi phong trần mệt mỏi mang theo Tô Tinh đi nghênh đón đoàn xe của Lưu gia.

Nàng phải đuổi kịp đội ngũ đưa dâu của Lưu gia trước khi đến Túc Châu, phải khuyên được Lưu cô nương đến đây.

Trên đường cái, một đội ngũ xe ngựa thật dài đang chạy đi, phía trước đúng là hướng về Túc Châu. Đội ngũ này chính là đội ngũ đưa gả của Lưu ga.

Lần này, hai vị cô nương của đích thê đều gả vào phủ đại tướng quân của Túc Châu, thân càng thêm thân, trở thành câu chuyện khiến mọi người ca tụng ở kinh thành.

Người Lưu gia đương nhiên rất coi trọng hôn sự này, cho nên để cho đích thân lão tam Lưu gia là Lưu Khiêm, là tài tử nổi danh khắp thiên hạ đích thân đưa gả hai chất nữ. Cũng là cho thể diện cực lớn.

Phải biết là thư viện của Lưu Khiêm đã sản sinh ra rất nhiều tài tử, rất nhiều nhân mạch của Lưu gia đều xuất phát từ mạch của Lưu Khiêm này. Điều này đã mang lại cho Lưu Khiêm một địa vị đáng kể trong Lưu gia.

Lúc này, Lưu Khiêm đang ở trong xe ngựa chơi cờ với hai phụ tá của mình. Nói là phụ tá, kỳ thật cũng là khách khanh ở thư viện. Thường ngày ngẫu nhiên giúp một khóa học ở thư viện, hoặc là giải quyết vấn đề khó khăn giúp Lưu Khiêm.

Một trong số họ là một nam nhân trung niên có diện mạo nho nhã, khí chất nhẹ nhàng. Ông ta cười nói: "Càng đi về phía bắc, phong cảnh càng thêm bao la hùng vĩ, so với kinh thành thật ra là một cảnh tượng khác hẳn."

Lưu Khiêm cười nói: "Cung tiên sinh dường như không hối hận về quyết định trước đó của mình, thật ra là do coi trọng phong cảnh nơi biên quan?"

Ông ta không thể hiểu được Cung Nam Tinh này. Lúc trước ông ta chỉ ngẫu nhiên đề cập đến, là muốn tuyển chọn hai tiên sinh đi theo chất nữ của mình, thứ nhất có thể làm phụ tá cho phủ tướng quân, thứ hai là ngày sau có thể giáo dưỡng cho con cái của chất nữ, cũng coi như thành toàn một phần tình cảm thúc cháu.

Không ngờ được Cung Nam Tinh không nói hai lời, liền vác theo tay nải muốn đến biên cảnh Túc Châu.

Ông ta lại nhìn về phía lão nhân gầy gò đang ở một bên: "Tống lão, ông hà tất phải ra lăn lộn a?"

Tống Huyền mở mí mắt liếc ông ta một cái: "Tuổi ta đã lớn như vậy, chính là chưa từng đi tới nơi này, thừa dịp có thể đi được, đơn giản tiện đường đi theo các ngươi một chuyến này. Dù sao tiểu lão nhân ở kinh thành cũng không giúp được gì."

"Aiz, Tống lão khiêm tốn rồi." Lưu Khiêm cũng không còn cách nào khác đối với vị này. Tính tình của Tống lão quái gỡ, ngày thường không thể hòa đồng với người ở thư viện. Hiện giờ tới nơi này, nhưng thật ra cũng khiến người thở phào nhẹ nhõm. Tự nhiên cũng không đề cập đến nữa.

Tốt xấu gì vẫn còn Cung Nam Tinh, cũng coi như không làm thất vọng sự nhờ vả của chất nữ.

Lúc này, Lưu Mẫn Quân cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh của đất bắc.

Nhìn từng đàn chim nhạn trên bầu trời, nàng ta cong môi lộ ra ý cười ngọt ngào.
 
Bình Luận (0)
Comment