Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1040 - Chương 1040 - Nạn Dân

Chương 1040 - Nạn Dân
Chương 1040 - Nạn Dân

Lý Hạo nhìn về phía ngoài cửa sổ, phồn hoa dần dần đi xa.

Ồn ào náo động, dần dần biến mất.

Đây là Trung Bộ phồn hoa!

Nhìn thật sự không tệ.

Mà tên mập mạp này cũng không tệ, là một người nhiệt tình.

Ấn tượng đầu tiên để cho Lý Hạo mang theo chút hảo cảm đối với Trung Bộ, nhưng thời gian dần dần trôi qua…Hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Lão ca, tại sao chúng ta không đi đường trong thành phố?”

“Đường xá tắc nghẽn, phải mất hơn một giờ mới có thể đến thành nam, đừng thấy đường này xa, thật ra là nhanh hơn một chút…”

Dần dần, con đường hai bên, ngay cả kiến trúc cũng bị mất.

Đây có phải là đi ra vùng ngoại thành hay không?

Lý Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn thoáng qua Trương kế toán vẫn một mực không lên tiếng ở bên cạnh, cười nói: “Trương đại ca, ngươi là kế toán, vậy 81 công nhân, một tháng mỗi người 3200 khối tinh tệ, vậy thì một tháng chúng ta phải trả bao nhiêu tiền lương?”

"A?"

Trương kế toán giật mình sửng sốt, giống như chưa phản ứng kịp, hắn ngẩn người một hồi mới nói: “Nhà ngươi mở nhà máy sao?”

"Không phải, bằng hữu của ta mở, nói tiền lương chi ra cao quá, cho nên hỏi ta một tháng phải phát bao nhiêu tiền lương…”

Trương kế toán đảo mắt một vòng, nói có chút quanh co, mập mờ mà suy đoán: “Cái này sao…Thật ra không nhiều, hơn 80 người thì chỉ là nhà máy nhỏ, còn bên chúng ta…”

Đông một tiếng, cả chiếc xe giống như rung lên.

Mập mạp đang lái xe ở phía trước bỗng nhiên ho khan một tiếng, cười nói: “Trương kế toán, ta có để chai nước ở phía sau xe, ngươi lấy hộ giúp ta…”

"A nha!"

Trương kế toán lập tức xoay người, giống như muốn đi lấy nước, mà Lý Hạo thở dài một tiếng, cũng không động đậy.

Sau một khắc, bỗng nhiên một đôi tay gắt gao ghì lấy cổ hắn, dùng sức rất mạnh, một bên ghìm Lý Hạo, một bên cắn chặt hàm răng nói: "Mập mạp, giết hay mang về? Dù sao cũng đã ra tay?”

Mập mạp lái xe ở phía trước cũng không quay đầu nhìn lại mà chỉ cắn răng nói: “Ngớ ngẩn, người ta hỏi ngươi như vậy chính là do hoài nghi ngươi, ngươi còn ở đó nói vòng vo cái rắm…Siết cho choáng rồi mang về, trong mỏ thiếu người! Mà bọn đọc sách toàn một bụng suy nghĩ xấu xa, ngươi cũng ngu xuẩn, vậy mà không nhìn ra…”

“Ngươi làm được sao?”

Trương kế toán đáp lại, tay càng thêm dùng sức!

Xem ra còn có một chút kỹ năng, chắc là do luyện võ, chỉ kà không thể đi vào cảnh giới Trảm Thập.

Một bên gắt gao ghìm lấy cổ Lý Hạo, một bên thấp giọng mắng: "Chắc chắn, con mẹ ngươi! Ranh con, ý đồ xấu xa…”

Dần dần, hắn ta mới thấy có chỗ không đúng.

Tại sao người này lại không phản kháng?

Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này, tuy có giết người nửa đường nhưng người ta còn biết phản kháng, cũng có chút khí lực, giãy dụa không ngừng, nhưng giờ phút đối phương lại không hề động đậy.

Hắn cúi xuống nhìn thoáng qua khuôn mặt Lý Hạo, sau một khắc liền bị dọa đến muốn nứt cả tim gan!

Lúc này, Lý Hạo mở to mắt nhìn đối phương, thấy hắn ta cúi đầu xuống, còn cười cười, cười xong mới thở dài một tiếng: “Mẹ nó, thật xúi quẩy!”

Mập mạp đang lái xe ở phía trước liền biến sắc, cấp tốc phanh lại!

Nhanh như chớp, Lý Hạo nắm lấy cái đầu đang cúi xuống trước mặt mình, nghiêng người về phía trước túm lấy tên mập mạp đang muốn dừng xe, bỏ chạy.

Hàng ghế trước trực tiếp bị hắn một cước đá vỡ nát.

"Đại gia tha mạng. . . Chúng ta chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn.”

Mập mạp vội vàng kêu thảm thiết.

Lý Hạo thở dài: "Ta còn nghĩ Trung Bộ rất tốt, cũng rất phồn hoa! Gặp được người đều nhiệt tình như vậy, nhưng hóa ra…chỉ là muốn mua bán.”

Mập mạp vội vàng xin tha: "Đại gia, chúng ta sai, đây là đầu tiên chúng ta làm…”

"Đừng, ta thấy kinh nghiệm của các ngươi rất phong phú!”

Lý Hạo cười, mập mạp còn muốn nói chuyện, Lý Hạo tiện tay nhéo nhéo, răng rắc một tiếng, một bàn tay trực tiếp bị Lý Hạo bóp vỡ nát, mập mạp kêu thảm một tiếng, Lý Hạo cười nói: "Kêu nữa, ta liền bóp nát đầu ngươi!”

Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại ngay lập tức, tên mập mạp mồ hôi nhễ nhại, nhe răng kêu đau, nhưng gã không dám hét nữa.

Gã biết, mình đã gặp phải cọng rơm cứng.

Gã liên tục hỏi đối phương có phải siêu năng hay không, không phải, vậy là võ sư sao, nhưng cũng không phải…

Mẹ nhà hắn, tiểu tử này đùa nghịch chúng ta!

Siêu năng và võ sư làm gì có ai rảnh rỗi như vậy?

Hắn rất cẩn thận!

Mà tên Trương kế toán kia, giờ phút này đầu đã muốn bị bóp nát, Lý Hạo tiện tay hất lên, trực tiếp đập vào dưới chân Lý Hạo, hai người, chồng chất một chỗ, đau đến toàn thân đổ mồ hôi.

Lý Hạo khẽ cau mày nói: "Nói đi, bắt người giết người, cũng chỉ để đào mỏ?”

“Vâng….vâng…đại gia…”

Tên mập mạp toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, gã cố nén thống khổ, vội vàng mở miệng: "Cái này… Đây không phải ta mua bán… là…là… Tuần Kiểm ti mua bán… Tuần Kiểm ti… Mở quặng mỏ… Chúng ta…Chỉ là chân chạy vặt mà thôi…”

“Kiếm được một người thì….nhận được 2000 khối phí dịch vụ…”

“Đa phần….đều là người từ bên ngoài tới…còn người địa phương… Chúng ta cũng không dám động…”

"Đại gia… Đừng giết chúng ta, chúng ta chỉ là chân chạy vặt, đại gia là cao nhân, cũng biết… Tuần Kiểm ti làm gì, không cần phải để ý hai còn rệp như chúng ta…cứ đến Tuần Kiểm ti tra…”

Lý Hạo lập tức nhíu mày: "Tuần Kiểm ti khai thác mỏ? Khai thác thì khai thác, mướn người là được, tại sao còn phải bắt người?”

Mập mạp không lên tiếng.

Trương kế toàn nghe vậy thì vội vàng nói: "Tiết kiệm tiền, lợi nhuận lớn… Bắt 100 người, phí dịch vụ có bao nhiêu? 200.000 mà thôi! Nhưng nếu mướn 100 người khai thác mỏ, một tháng không tốn năm ba ngàn thì không được? Sau một tháng, ít nhất phải tốn 500.000…Mà thực tế thì 100 người sao đủ, quặng mỏ kia, tối thiểu hơn nghìn người, một tháng tốn mấy trăm ngàn vạn…Một năm sẽ hơn trăm triệu!”

“Lại nói đầu năm này, nạn dân rất đông, có một số thành thị ở Trung Bộ bị phá hủy, nạn dân chạy khắp nơi, trong thành toàn là ăn mày, ăn cướp… Tuần Kiểm ti bận bịu vẫn không hết việc, cho nên mới chộp toàn bộ đi khai thác mỏ…Vừa bớt tiền, vừa giảm bớt phiền phức…”

Lý Hạo khẽ giật mình.

Nói khẽ: "Nạn dân?"

“Đúng vậy! Gần chỗ chúng ta, có một thành phố bị phá hủy, tối thiểu 500.000 người không có nơi ở và phải chạy trốn khắp nơi…ít nhất đã có hơn vạn người đến chỗ chúng ta… Làm sao có thời giờ quản bọn họ, người một nhà đều không quản được, thật sự phiền muốn chết…Do đó, cứ bắt toàn bộ đến khai thắc mỏ, như vậy bọn họ không lo chết đối, mà chúng ta…”

Trương kế toán càng ngu xuẩn hơn mập mạp, một hơi nói hết.

Lý Hạo như có điều suy nghĩ, thì ra là thế.

Tuần Kiểm ti làm như vậy, vừa kiếm được tiền, vừa giải quyết được phiền phức, không có ăn mày, không có nạn dân, không cần tái định cư, không cần phải nhức đầu vì những vụ án nhỏ lẻ trong thành.

Một công nhiều việc a!

Khó trách, trước đó ở trong thành, Lý Hạo cảm thấy nơi này thật tốt, thật dồi dào, bên phía Ngân Nguyệt vẫn còn ăn mày…nhưng ở đây lại không hề nhìn thấy.

Lý Hạo cảm thấy trị an tương đối tốt!

Có thể không tốt sao?

Tên ăn mày, nạn dân gì gì đó, đều bị bắt đi đảo mỏ hết rồi!!

Bình Luận (0)
Comment